[ Hiến Ngư Truyện ] Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 15: Ăn!

Chương 15: Ăn!

Liêu Đình Nhạn không biết tại sao ban nãy Tư Mã Tiêu xuống Tam Thánh Sơn không ra tay luôn mà lại để người ta mời đến hào trạch nghỉ ngơi đã đời rồi đột nhiên muốn sửa soạn ra ngoài, nhưng cô nghĩ, với cái tư duy rối ren của tên tổ tông này thì một người IQ tầm thường như cô làm sao có thể hiểu được, cho nên cô cũng ngoan ngoãn thay bộ váy đẹp rồi cùng hắn đi ra ngoài.

Cô bắt đầu cảm thấy mừng vì chưa ăn gì, không thôi lát nữa nhìn thấy cảnh ghê gớm gì ói hết ra ngoài rồi lại sợ bị Tư Mã Tiêu tiện tay giết chết.

Mừng xong thì cô lại cảm thấy không ổn mấy, vì tu vi cô còn là Luyện Khí, chưa có tịch cốc, những ngày ở Tam Thánh Sơn đều là ăn mớ linh thực tự mang tới và các thức ăn có linh khí để lót dạ, tuy những thứ này dễ no hơn các thức ăn khác nhưng cũng rất lâu rồi cô chưa ăn được bữa nào đàng hoàng.

Lúc ngồi trên “xe” mãng xà được Tư Mã Tiêu dẫn đến nơi khác, Liêu Đình Nhạn bắt đầu cảm thấy đói.

Đói là như vậy, không để ý thì không sao, để ý là sẽ bắt đầu khó chịu, nếu như lúc này ngửi thấy mùi đồ ăn thì càng khó chịu hơn. Liêu Đình Nhạn bây giờ đang trong trường hợp này, bọn họ vừa tới Bạch Lộc Nhai, lúc đi qua một khu rừng đầy hoa bên cạnh thì ngửi thấy mùi thức ăn ngon, mùi thịt thơm phức, Liêu Đình Nhạn đã lâu không ăn thịt, miệng sắp nhạt đến mất vị, tự nhiên nước miếng chảy ròng ròng.

Có lẽ tiếng nuốt nước bọt của Liêu Đình Nhạn hơi to, Tư Mã Tiêu kế bên nhìn cô mấy lần, thấy cô giả vờ mím chặt khóe miệng.

Hắn dùng tay khều đầu con rắn: “Qua bên kia.” Hắn chỉ về hướng của mùi hương bay ra.

Liêu Định Nhạn thử mở miệng hỏi: “ Sư tổ, chúng ta đi đâu vậy?”

Tư Mã Tiêu: “Giết người ấy mà.”

Liêu Đình Nhạn: “Ơ, đi vậy rồi giết luôn hả?”

Tư Mã Tiêu: “Chứ không thì sao.”

Vậy thì ngài đúng là một tên đam mê giết người làm việc gọn lẹ á. Liêu Đình Nhạn thở dài, mắt nhìn sang phía khóm hoa, đám “tiên nhị đại” đang mở party bên hồ đá dưới thác bên đó. Rất nhiều hương thơm tỏa ra, cả chục thanh niên dung mạo xuất chúng tay áo bay bay đang ngồi ở đó, thỏa thích tận hưởng cuộc vui. Bọn họ hiển nhiên đều là các đệ tử có địa vị cao, bởi vì ở đây linh lực dồi dào, phong cảnh đẹp, đồ ăn lại rất hấp dẫn, ai cũng đều cao sang nho nhã, lại còn có nữ đệ tử đánh đàn góp vui.

Đột nhiên mãng xà đen, Tư Mã Tiêu và Liêu Đình Nhạn ở đâu lòi ra chả ăn nhập gì đến ở đây.

Liêu Đình Nhạn chưa thử qua việc tùy tiện xông vào tiệc của người khác nhưng những việc xấu như đốt, giết, cướp bóc đối với sư tổ rất bình thường, chẳng có bất kỳ áp lực tâm lý nào cả.

Bọn họ vừa xuất hiện đã có một đồ đệ ngồi ở cuối cau mày mắng: “Các ngươi là đệ tử của cung nào, sao lại dám tùy tiện xông vào hoa yến của Thiên sư huynh, còn không mau cút ra!”

Liêu ĐÌnh Nhạn hít một hơi, suýt nữa muốn bịt con mắt mình lại. Vốn tổ tông đến đây để giết người, bây giờ cái con người không sợ chết này lại dùng ánh mắt khinh thường và giọng điệu khó chịu nói chuyện với hắn, chẳng phải là tự tìm đến cái chết, chê mình sống dai quá sao.

Cô tưởng rằng chỉ trong ba giây sẽ thấy đồ đệ đang nói chuyện kia nổ thành một mảng máu nhưng không phải, Tư Mã Tiêu bên cạnh cô nhấc chân xuống “xe”, đưa mắt nhìn xung quanh như không nghe thấy lời đệ tử kia nói. Liêu Đình Nhạn thấy hắn đạp lên những dải lụa rải đầy trên đất, tiện tay lấy bình rượu trên bàn của một đệ tử lên xem, hắn còn ngửi ngửi, có lẽ là không thích mùi vị đó nên tiện tay ném đi, rượu để lại vệt trên những dải lụa đẹp đẽ.

Cách hắn hành động rất tự nhiên, thái độ cũng rất ngạo mạn, hoàn toàn chẳng để mắt đến những người này, tên đệ tử lúc đầu lên tiếng tức giận đứng lên nói: “Ngươi…”

Mới nói được một chữ, Tư Mã Tiêu đã xuất hiện trước mắt y, bóp chặt cổ, kéo y đi, sau đó đẩy và dìm y xuống nước trước trăm con mắt đang dõi theo.

Lúc này nhiều người đứng lên cùng lúc, vẻ mặt giận dữ, trong đó có một anh đẹp trai đứng đầu đứng lên rất vội vã, Liêu Đình Nhạn thấy hình như y còn trật cả chân, mặt mày hoảng loạn sợ hãi,  khác hẳn so với những người khác. Người này hình như đã gặp qua sư tổ, ban nãy sửng sốt một hồi có lẽ là không dám nhận người quen, dù gì thì Tư Mã Tiêu có vai vế thế nào chứ, Chưởng Môn còn thành ra cái dáng vẻ này trước mặt hắn ta chứ huống chi là người khác, dù cho các đệ tử dám oán trách hắn sau lưng, đến khi đụng mặt tại chỗ cũng sợ chết khiếp.

Không có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Tư Mã Tiêu như thế nào, người có thể nhận ra, về cơ bản thì vẫn có chút địa vị, ở đây chỉ có một người nhận ra hắn. Người đó bước nhanh vài bước về phía trước, đến phạm vi ba bước của Tư Mã Tiêu thì bước chân trở nên nặng nề, không dám tiếp tục bước lên, lập tức hành đại lễ thật chỉnh chu, cúi đầu lên tiếng: “Từ Tạng Đạo Quân.”

Khoảnh khắc này khiến tất cả mọi người trong yến tiệc đều chấn động, khoảng ba giây sau là quỳ hẳn trên mặt đất, ai ai cũng đều hoang mang, ngơ ngác, cái tên bị Tư Mã Tiêu nhấn đầu xuống nước đang ra sức chống chọi hết sức hoảng loạn lại như bị sét đánh trúng, cứng đờ ra chẳng dám nhúc nhích. Người tu tiên đương nhiên sẽ không dễ dàng chết chìm bởi hành động đơn giản như bị nhấn xuống nước như này, hắn chỉ dọa thôi.

Tư Mã Tiêu thấy y không chống trả nữa liền nói: “Vùng vẫy tiếp đi chứ.”

Đệ tử kia khựng lại, thử chầm chậm chống trả trông như một con rùa lớn.

Liêu Đình Nhạn nhịn không được cười lên thành tiếng. Khung cảnh lúc này yên tĩnh đến nỗi tiếng gió cũng không có, tiếng cười của Liêu Đình Nhạn rõ hẳn, Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn cô, chưa kịp kiềm nén cảm xúc thì hắn cũng bật cười lên. Hắn buông tay khỏi gáy tên đệ tử kia, mặc y giả chết trên nước và cũng chẳng quan tâm những người xung quanh, bước lên trước, ngồi xuống bàn tiệc, vẫy tay gọi Liêu Đình Nhạn.

“Qua đây.”

Liêu Đình Nhạn bước qua, nghe thấy tên tổ tông muốn ra đường giết người kia nói với cô: “ Muốn ăn gì thì ăn đi.”

Chẳng phải khi nãy anh nói muốn giết người sao?

Liêu Đình Nhạn nhất thời không phản ứng kịp. Tên tổ tông này, chẳng lẽ khi nãy nghe được tiếng nuốt nước bọt của cô, biết cô đói nên cố tình dẫn cô sang đây ăn sao? Không…không thể nào vậy được, hình tượng của hắn trong lòng cô không có ân cần chu đáo tới vậy!

Tư Mã Tiêu cũng chẳng quan tâm cô nghĩ như thể nào, nói xong câu đó liền lấy chùm linh quả màu đỏ trên bàn lên, hái một trái rồi dùng tay bóp nát, nước quả màu đỏ tràn ra tứ phía làm đỏ cả ngón tay của hắn. Hắn chỉ ngồi đó, không có biểu hiện gì, cứ lấy từng trái ra mà bóp, lại chẳng quan tâm đến những người xung quanh. Liêu Đình Nhạn lại thấy lạ, cái tư thế bóp quả lại giống y như đúc cái động tác hắn bóp đầu người khác.

Những người khác quỳ ở đó, đổ mồ hôi lạnh, Liêu Đình Nhạn ngồi sang một bên, lấy thịt bắt đầu ăn. Không biết là thịt gì, ăn cực kỳ sướng miệng, nước thịt tươm ra trong miệng lúc nhai, hương vị thơm ngon đó lập tức xoa dịu cái sự lo lắng, căng thẳng trong hoàn cảnh hồi hợp này.

Cô chưa bao giờ ăn thứ thịt nào ngon như vậy, thậm chí còn tiếc rằng không có cơm ở đây, đang ăn thì mãng xà đen trườn tới kế bên, cạ đầu vào tay cô.

Liêu Đình Nhạn vẫn nhớ rằng những ngày cả ba sống nương tựa vào nhau, không có thức ăn, thức uống, cô lấy một cái dĩa lớn và vài bình sang cho con rắn ngửi, để nó tự chọn. Dù sao đi nữa thì thức uống ở đây cũng ngon hơn nước trúc của cô, hiếm khi sếp mới đưa hai nhân viên sang đây, đương nhiên là phải ăn cho no rồi.

Mãng xà đen chọn một cái, Liêu Đình Nhạn rót ra một cái thau to, để nó tự uống.

Lúc cô đang làm chuyện này, Tư Mã Tiêu quay đầu lại nhìn cô, Liêu Đình Nhạn mãi không nghĩ ra cái ánh mắt đó của tổ tông rốt cuộc là có ý gì, cô lại chẳng có đọc tâm thuật, vì vậy cô chỉ xem như chẳng có gì và cứ thể ăn tiếp phần của mình. Cô xem đây như là một bữa ăn Buffet, vui vẻ mà ăn, hiển nhiên con mãng xà đen kia cũng vui vẻ, đuôi cứ vẫy qua vẫy lại, có lẽ tiếng vẫy ồn ào làm tổ tông khó chịu, Tư Mã Tiêu ném linh quả đập vào đuôi con mãng xà, có liền lập tức cứng đuôi.

Liêu Đình Nhạn nghĩ trong bụng, may miệng mình ăn chẳng phát ra tiếng động, nếu không lại làm tổ tông khó chịu rồi bị ném vào mặt.

Ăn một ít thịt, ăn một ít rau rồi lại uống chút nước quả, cuối cùng lại ăn miếng trái cây.

Tư Mã Tiêu bóp xong quả cuối cùng, dùng ấm trà mây kế bên rửa tay rồi đứng lên.

Mãng xà đen lại lần nữa đèo hắn và Liêu Đình Nhạn đi, vui vẻ rời khỏi chỗ này, tiếp tục đi đến nơi ban đầu mà Tư Mã Tiêu muốn nhắm đến.

Khi họ rời đi, bữa tiệc hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, Thiên sư huynh có thân phận cao nhất kia bỗng nhảy xổ ra, sắc mặt hết sức phức tạp, những người khác cũng đứng lên, nheo mắt nhìn nhau.

“Đó thật là sư tổ… Từ Tạng Đạo Quân sao?” có người yếu ớt lên tiếng.

“Vừa nãy hắn không giết người, không phải bảo là…”

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, Ngô sư đệ không sao chứ?”

Ngô sư đệ đang dìm đầu trong đáy hồ ngẩng lên, mặt đầy nước, cả người lẩy bẩy nhìn Thiên sư huynh: “Thiên sư huynh, sư tổ…”

Thiên sư huynh chẳng nói chẳng rằng, vội vàng bước đi. Bây giờ y muốn đi gặp ông nội của mình, nhanh chóng nói chuyện này cho ông biết, nào có còn quan tâm nổi đến đám sư đệ sư muội đến dự tiệc kia.

Phía bên Chưởng Môn cũng đã nhận được tin Tư Mã Tiêu rời khỏi Bạch Lộc Nhai, lập tức đề cao cảnh giác. Tên Tư Mã Tiêu này hành động không cách nào lường được, không ai biết được hắn sẽ làm ra những chuyện gì. Lão cũng muốn phái người theo dõi Tư Mã Tiêu để tiện biết được cử động của hắn nhưng người như Tư Mã Tiêu hoàn toàn không thể nhẫn nhịn cho sự rình tập của kẻ khác, lão chỉ có thể cho người chú ý nhiều hơn, khó tránh tin tức đến hơi chậm một tí.

Trên đường chạy đến Linh Nham Sơn Đài, Chưởng Môn nghe Thiên Vô Ngần kể lại chuyện trước đó Tư Mã Tiêu đột nhiên xông vào hoa yến của y.

“Lúc đó đệ tử nhìn rõ mồn một, Từ Tạng Đạo Quân quả thật hết mực sủng ái nữ tử kia, hắn hoàn toàn không thèm để ý tới chúng đệ tử, chỉ đợi nữ tử kia ăn xong rồi rời đi.” Thiên Vô Ngần nói: “Ông nói có nói, Từ Tạng Đạo Quân kia bị giam giữ nhiều năm, hết sức oán hận Bát Đại Cung chúng ta, mấy tiền bối với Trưởng Lão lúc trước xông lên Tam Thánh Sơn đều mất mạng nhưng giờ xem ra hắn lại không ham thích giết chóc như vậy, tất cả mọi người ở đó, dù ban đầu có nói năng không lễ độ với hắn cũng không có chuyện gì xảy ra.”

Chưởng Môn cười nhạt, giọng điệu có ý sâu xa: “Đến ta còn chưa từng nhìn thấu được giới hạn của cái tên cuối cùng của Tư Mã thị này. Càng không có ai có thể biết được suy nghĩ của hắn.”

Tư Mã Tiêu đi đến Linh Nhan Sơn Đài, đây là đài đấu võ lớn nhất trong sơn mạch trung tâm của Canh Thần Tiên Phủ, phần nhiều thời gian đều  toàn các đệ tử ưu tú của Bát Đại Cung và các Mạch Chưởng Môn luyện chiêu tỷ võ ở đây, bởi vì khu vực rộng lớn, đã chứa hắn mấy ngàn người trông vẫn thoáng đãng như cũ. Hắn vừa xuất hiện, Linh Nham Sơn Đài vốn náo nhiệt bỗng yên tĩnh lạ thường.

Liêu Đình Nhạn nhận ra tổ tông đi đến đâu thì nơi đó trở thành một khoảng yên lặng chết chóc. Tiếng ác của hắn đã sớm lan truyền khắp nơi, trông hắn dọa đám đệ tử kia xem, ai nấy mặt cắt không còn một giọt máu. Liêu Đình Nhạn vừa nhìn đã hiểu, tên tổ tông này hẳn là muốn chơi lớn, dọn sạch hết lực lượng nòng cốt của thế hệ tiếp theo, chiêu này cũng tàn độc thật. Không biết là hắn sắp dứt từng người một hay là dứt cả đám một lượt. Cô có chút hối hận ban nãy đã ăn nhiều như vậy.

Tư Mã Tiêu tuỳ tiện ngồi trên bậc thềm cao cao, chỉ vào hai đệ tử: “Hai người các ngươi ở Mạch nào?”

Hai đệ tử bước ra, chắc là cũng có chút năng lực, sau khi hoàn hồn thì ít nhiều cũng giữ vững được phong thái, bình tĩnh khai ra tên họ với mạch hệ xuất thân.

Tư Mã Tiêu: “Hai ngươi lên đài đánh một trận sinh tử đấu đi.”

Hai đệ tử kia nhìn nhau, sắc mặt đều hơi khó coi. Bọn họ xuất thân từ các Cung khác nhau nhưng quan hệ giữa hai Cung không tệ, bảo họ sinh tử đấu với nhau, người nào gặp chuyện cũng không dễ ăn nói nhưng vị sư tổ Tư Mã Tiêu này đã nói rồi, đám con cháu thấp cổ bé họng như họ sao mà phản kháng được– quan trọng là họ cũng đánh không lại vị sư tổ ở trên kia.

Hai người chỉ đành bước lên đài. Họ muốn kéo dài thời gian một chút, đợi các trưởng bối có quyền tới, có lẽ chuyện còn có thể thay đổi được.

Bọn họ đánh được một lúc, đều không dùng hết sức thật sự, Tư Mã Tiêu sớm đã lường trước được, cũng chưa tức giận mà chỉ nói thêm một câu: “Trong một nén hương phải phân được thắng bại, nếu hoà thì cả hai đều phải chết.”

Liêu Đình Nhạn cảm thấy hình như không phải hắn tới giết người mà là tới xem kịch.

Chia sẻ:

Thích Đang tải...

Có liên quan