Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Chương 2: 2:
Phương Chính đứng bên cửa sổ, đầu tựa lên bệ cửa, nhìn màn hình tinh thể lỏng trước mặt.
Bất kể hắn nghiên đầu thế nào, màn hình này cũng liền di chuyển theo hướng nghiên của hắn.
Buổi tối hôm qua, sau khi hắn tiếp nhận sự thật là mình xuyên rồi, thì thứ này cũng liền xuất hiện.
- Đã thành công liên kết.
Chào mừng túc chủ sử dụng hệ thống.
Nó đầu tiên nói với Phương Chính, hắn mặc dù có chút giật mình, nhưng lại không có bao nhiêu ngoài ý muốn, cũng không có quá nhiều phấn khích cùng kích động.
- Xin tự giới thiệu, ta gọi là Thiên Ngoại Chi Ma, gọi thân mật là Tiểu Thiên.
Ta hiện đang là phiên bản 1.0, luôn trong tình trạng online, đạt điều kiện nhất định có thể nâng cấp.
Nó không đợi Phương Chính làm ra phản ứng, đã tự giới thiệu bản thân.
- Có ta ở đây, túc chủ ngươi không cần phải lo lắng, ta dĩ nhiên có thể đưa ngươi bay.
Dựa vào ta, ngươi liền có thể bớt trăm năm phấn đấu, tiền tài, thực lực muốn gì có đó.
Cảm thấy thế nào? Rất muốn dựa dựa vào ta phải không?
Khóe môi Phương Chính giật giật, hắn nhớ là mình còn chưa có nói câu nào liên quan đến muốn có một hệ thống cả.
Ở thế giới này, hệ thống trang bức hay thu thập cảm xúc gì đó căn bản là không lên nổi mặt bàn.
Đi thu thập nguyên điểm bằng cách trang bức, chắc chắn sống không quá ba tập.
Như vậy còn không bằng để hắn tự mình phấn đấu vài trăm năm.
- Sau nào? Có phải vui quá không nói nên lời hay không? Nhanh nhanh lấy lòng ta, ta đây đưa ngươi...
- Ngươi con mẹ nó câm miệng lại cho lão nương, à không, lão tử.
Phương Chính trên trán nổi dấu thập, một tay đem màn hình tinh thể lỏng đập bay.
- Ngươi mà còn nói thêm một câu nữa thì lão tử đem ngươi bẻ làm đôi.
Đừng có mà nghĩ đến uy hiếp ta, cũng đừng có nghĩ đến đưa nhiệm vụ với hình phạt chết.
Lão tử chết một lần rồi, chết thêm lần nữa cũng không có vấn đề.
Có giỏi thì đi mà tìm túc chủ mới, tìm người khờ khạo một chút, tốt nhất là một người không biết đến bộ tiểu thuyết cổ chân nhân.
Phương Chính giận dữ, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để kiềm chế cảm xúc.
Bây giờ hắn mà hét lên, đảm bảo sẽ đưa đến sự chú ý của người kia.
Người kia cũng là xuyên việt giả, tuy là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng chắc cũng biết về cái gọi là hệ thống.
Người kia tuy cũng mới năm tuổi như hắn, nhưng lấy gì đảm bảo mười năm sau không đem hắn chụp chết, giết người đoạt bảo đâu?
Cho nên từ đầu, hắn mặc dù hét, nhưng chỉ hét trong đầu.