Hạnh Phúc Vì Em
Chương 47
Xa Thừa Vũ có chút không vui, anh hơi nhíu mày.
Mẹ Xa luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng Xa Thừa Vũ không muốn khiến bà không vui ngay ở thời điểm mọi người mới về nước.
Anh không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ nói: “Con sẽ hẹn thời gian với cô ấy ạ.”
Mẹ Xa hơi khó tin, còn muốn nói gì đó thì bị ba Xa kéo sang đề tài khác.
Cả nhà cơm nước xong thì trở về nhà của ông bà, phòng ở cho thuê còn chưa thu hồi, ba Xa và mẹ Xa quyết định tạm thời sẽ ở nơi này.
Nhà của ông bà nội nằm trong một khu dân cư cũ ở Bắc Nhị Hoàn, là nơi mà ông nội Xa được phân cho khi còn đang công tác năm đó. Căn nhà đã lâu không có người ở nên tích tụ quá nhiều bụi, mọi người cùng nhau dọn dẹp rất lâu mới miễn cưỡng có thể ở lại.
Vốn dĩ Xa Thừa Vũ định thuê một dì đến dọn dẹp, để mọi người đến khách sạn ở tạm, nhưng ông bà nội cảm thấy lãng phí, nói thế nào cũng không chịu đồng ý.
Mãi cho đến hơn 9 giờ, Xa Thừa Vũ mới trở về nhà mình.
Kiều Hải Tinh nghe thấy tiếng mở cửa ở đối diện, cô lê dép lê chạy tới mở cửa.
Xa Thừa Vũ nghe tiếng bèn quay đầu lại.
Kiều Hải Tinh mặc một bộ quần áo ở nhà hình con mèo nhỏ màu trắng, trên chân vẫn mang đôi dép lê thỏ con, cả người mềm mại đáng yêu vô cùng.
Trong tay cô cầm theo một cái túi, thoáng giơ cao, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Chú à, em mua bánh táo của Ngũ Đạo Khẩu nè, chờ chú về cùng ăn đó!”
Xa Thừa Vũ cười cười, giơ giơ cằm chỉ về phía nhà mình: “Đến nhà anh ăn?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hải Tinh đỏ bừng, gật gật đầu.
Xa Thừa Vũ hơi đau lòng, vòng tay nhẹ ôm vai cô: “Mẹ anh có thể hơi cường thế, em không cần phải miễn cưỡng chính mình.”
Đôi mắt Kiều Hải Tinh mở to tròn xoe, ngay sau đó lại cong thành vầng trăng non, “Vậy anh sẽ bảo vệ em chứ ạ?”
Xa Thừa Vũ không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng, anh ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, dịu dàng nói: “Sẽ, anh sẽ bảo vệ em.”
Kiều Hải Tinh vui vẻ ăn thêm một miếng bánh táo khác, đôi chân nhỏ lắc lư, nói: “Vậy cuối tuần này chúng mình hẹn gặp người nhà anh nha?”
Xa Thừa Vũ: “Được!”
**
Cô nhỏ giọng chào hỏi: “Con chào dì.”
Mẹ Xa ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, thoáng nhìn qua cô gái nhỏ, cô mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc búi tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm mềm mại, đang chớp chớp một đôi mắt đen to tròn lúng liếng.
Mẹ Xa sửng sốt chớp mắt một cái, cô gái nhỏ này đúng là quá đáng yêu, quả thực chính là bộ dáng tiêu chuẩn của con gái trong lòng bà, mềm mại ngọt ngào, ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng người nhà đều đang ở đây, bà lại ngại mình quá mức nhiệt tình, vì thế đẩy đẩy đôi mắt kính, khô khan nói: “Chào con, Tiểu Kiều.”
Mẹ Xa đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại có vẻ được quan tâm mà thấy lo sợ, liên tục nói cảm ơn.
Kiều Hải Tinh cười cong mắt nhìn bà, cảm thấy bà và Xa Thừa Vũ giống nhau tới bảy tám phần, nên càng thấy thân thiết hơn bội phần, lại gắp đồ ăn cho mẹ Xa rất nhiều lần, lúc kết thúc bữa ăn, hai người đã thì thầm to nhỏ với nhau.
Mẹ Xa dọn dẹp bát đĩa xong thì vội vàng kéo Kiều Hải Tinh đến phòng mình.
Vẻ mặt mấy người bị bỏ lại như sét đánh, người luôn luôn nghiêm túc và trầm tĩnh như mẹ Xa lại bị bắt cóc dễ dàng như thế á??
Mẹ Xa kéo Kiều Hải Tinh ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi đông hỏi tây, Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn đáp lại từng câu.
Mẹ Xa xúc động: “Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của dì là không có lấy một đứa con gái, bây giờ con tới đây rồi, thật sự dì rất vui.”
Kiều Hải Tinh đỏ mặt nở nụ cười.
Mẹ Xa vô cùng thần bí lấy điện thoại, mở một tấm ảnh trong album ra rồi đưa cho Kiều Hải Tinh xem: “Đây là ảnh dì chụp trộm khi Tiểu Vũ còn nhỏ này.”
Đôi mắt Kiều Hải Tinh bỗng dưng trừng lớn.
Xa Thừa Vũ trong tấm ảnh chụp có lẽ khoảng hai ba tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội tóc giả, đi tất lưới màu đen, trên tai còn đeo hai chiếc khuyên tai lớn màu vàng.
Trên mặt cũng trang điểm, lông mày vừa nhỏ lại cong cong, đôi môi đỏ rực, giữa chân mày điểm một nốt ruồi son.
Kiều Hải Tinh nuốt một ngụm nước miếng, suýt chút nữa bị sặc chết.
Mẹ Xa ra dấu im lặng, “Tuyệt đối không được nói cho Tiểu Vũ, bằng không nhất định nó sẽ trở mặt với dì.”
Kiều Hải Tinh yên lặng gật đầu.
Được nhaaa, Xa tổng, mẹ anh gieo họa cho anh như thế, anh có biết không?
Cô thật sự rất muốn mang tấm hình này về rồi phát tán trên mạng!
Tiêu đề cô đã nghĩ kỹ rồi, đặt là: Kinh hoàng! Vị tổng giám đốc tinh anh trong ngành, chạm tay có thể bỏng lại từng giả gái!
Mẹ Xa luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng Xa Thừa Vũ không muốn khiến bà không vui ngay ở thời điểm mọi người mới về nước.
Anh không đồng ý cũng chẳng từ chối, chỉ nói: “Con sẽ hẹn thời gian với cô ấy ạ.”
Mẹ Xa hơi khó tin, còn muốn nói gì đó thì bị ba Xa kéo sang đề tài khác.
Cả nhà cơm nước xong thì trở về nhà của ông bà, phòng ở cho thuê còn chưa thu hồi, ba Xa và mẹ Xa quyết định tạm thời sẽ ở nơi này.
Nhà của ông bà nội nằm trong một khu dân cư cũ ở Bắc Nhị Hoàn, là nơi mà ông nội Xa được phân cho khi còn đang công tác năm đó. Căn nhà đã lâu không có người ở nên tích tụ quá nhiều bụi, mọi người cùng nhau dọn dẹp rất lâu mới miễn cưỡng có thể ở lại.
Vốn dĩ Xa Thừa Vũ định thuê một dì đến dọn dẹp, để mọi người đến khách sạn ở tạm, nhưng ông bà nội cảm thấy lãng phí, nói thế nào cũng không chịu đồng ý.
Mãi cho đến hơn 9 giờ, Xa Thừa Vũ mới trở về nhà mình.
Kiều Hải Tinh nghe thấy tiếng mở cửa ở đối diện, cô lê dép lê chạy tới mở cửa.
Xa Thừa Vũ nghe tiếng bèn quay đầu lại.
Kiều Hải Tinh mặc một bộ quần áo ở nhà hình con mèo nhỏ màu trắng, trên chân vẫn mang đôi dép lê thỏ con, cả người mềm mại đáng yêu vô cùng.
Trong tay cô cầm theo một cái túi, thoáng giơ cao, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Chú à, em mua bánh táo của Ngũ Đạo Khẩu nè, chờ chú về cùng ăn đó!”
Xa Thừa Vũ cười cười, giơ giơ cằm chỉ về phía nhà mình: “Đến nhà anh ăn?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Hải Tinh đỏ bừng, gật gật đầu.
Xa Thừa Vũ hơi đau lòng, vòng tay nhẹ ôm vai cô: “Mẹ anh có thể hơi cường thế, em không cần phải miễn cưỡng chính mình.”
Đôi mắt Kiều Hải Tinh mở to tròn xoe, ngay sau đó lại cong thành vầng trăng non, “Vậy anh sẽ bảo vệ em chứ ạ?”
Xa Thừa Vũ không ngờ rằng cô sẽ hỏi như vậy, trong lòng cảm thấy mềm mại vô cùng, anh ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, dịu dàng nói: “Sẽ, anh sẽ bảo vệ em.”
Kiều Hải Tinh vui vẻ ăn thêm một miếng bánh táo khác, đôi chân nhỏ lắc lư, nói: “Vậy cuối tuần này chúng mình hẹn gặp người nhà anh nha?”
Xa Thừa Vũ: “Được!”
**
Cô nhỏ giọng chào hỏi: “Con chào dì.”
Mẹ Xa ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, thoáng nhìn qua cô gái nhỏ, cô mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, tóc búi tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm mềm mại, đang chớp chớp một đôi mắt đen to tròn lúng liếng.
Mẹ Xa sửng sốt chớp mắt một cái, cô gái nhỏ này đúng là quá đáng yêu, quả thực chính là bộ dáng tiêu chuẩn của con gái trong lòng bà, mềm mại ngọt ngào, ngoan ngoãn đáng yêu.
Nhưng người nhà đều đang ở đây, bà lại ngại mình quá mức nhiệt tình, vì thế đẩy đẩy đôi mắt kính, khô khan nói: “Chào con, Tiểu Kiều.”
Mẹ Xa đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại có vẻ được quan tâm mà thấy lo sợ, liên tục nói cảm ơn.
Kiều Hải Tinh cười cong mắt nhìn bà, cảm thấy bà và Xa Thừa Vũ giống nhau tới bảy tám phần, nên càng thấy thân thiết hơn bội phần, lại gắp đồ ăn cho mẹ Xa rất nhiều lần, lúc kết thúc bữa ăn, hai người đã thì thầm to nhỏ với nhau.
Mẹ Xa dọn dẹp bát đĩa xong thì vội vàng kéo Kiều Hải Tinh đến phòng mình.
Vẻ mặt mấy người bị bỏ lại như sét đánh, người luôn luôn nghiêm túc và trầm tĩnh như mẹ Xa lại bị bắt cóc dễ dàng như thế á??
Mẹ Xa kéo Kiều Hải Tinh ngồi xuống, cười tủm tỉm hỏi đông hỏi tây, Kiều Hải Tinh ngoan ngoãn đáp lại từng câu.
Mẹ Xa xúc động: “Tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời này của dì là không có lấy một đứa con gái, bây giờ con tới đây rồi, thật sự dì rất vui.”
Kiều Hải Tinh đỏ mặt nở nụ cười.
Mẹ Xa vô cùng thần bí lấy điện thoại, mở một tấm ảnh trong album ra rồi đưa cho Kiều Hải Tinh xem: “Đây là ảnh dì chụp trộm khi Tiểu Vũ còn nhỏ này.”
Đôi mắt Kiều Hải Tinh bỗng dưng trừng lớn.
Xa Thừa Vũ trong tấm ảnh chụp có lẽ khoảng hai ba tuổi, mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội tóc giả, đi tất lưới màu đen, trên tai còn đeo hai chiếc khuyên tai lớn màu vàng.
Trên mặt cũng trang điểm, lông mày vừa nhỏ lại cong cong, đôi môi đỏ rực, giữa chân mày điểm một nốt ruồi son.
Kiều Hải Tinh nuốt một ngụm nước miếng, suýt chút nữa bị sặc chết.
Mẹ Xa ra dấu im lặng, “Tuyệt đối không được nói cho Tiểu Vũ, bằng không nhất định nó sẽ trở mặt với dì.”
Kiều Hải Tinh yên lặng gật đầu.
Được nhaaa, Xa tổng, mẹ anh gieo họa cho anh như thế, anh có biết không?
Cô thật sự rất muốn mang tấm hình này về rồi phát tán trên mạng!
Tiêu đề cô đã nghĩ kỹ rồi, đặt là: Kinh hoàng! Vị tổng giám đốc tinh anh trong ngành, chạm tay có thể bỏng lại từng giả gái!