Hạnh Phúc Vì Em
Chương 29
Xa Thừa Vũ đang lau tóc bỗng nhiên dừng tay lại, anh giương mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không có gì cả.
Anh khẽ lắc đầu cười tự giễu.
Cô nhóc kia đã đi gần một tháng rồi, cũng chưa từng trở về một lần nào.
Anh cũng không biết mình đang mong đợi cái gì nữa.
Hôm nay là Hội nghị thượng đỉnh mỗi năm một lần của ngành sản xuất trò chơi, Xa Thừa Vũ dựa vào hạng mục mới nên được mời tham dự.
Anh lau khô tóc, ăn mặc chỉnh tề, cầm lấy bình nước nhỏ bên cửa sổ thuần thục tưới nước cho cây sen đá, sau đó đi đến phòng bếp, cho chú cá nhỏ trong bể chút thức ăn cho cá.
Giữa trưa, trước cửa lớn của trung tâm hội nghị quốc gia, trên chiếc bảng cao vài mét có dòng chữ lớn “Hội nghị thượng đỉnh ngành sản xuất trò chơi lần thứ 9”.
Hai bên là đường dẫn vào làm bằng hoa trắng và xanh đan xen, một chiếc thảm đỏ từ cửa lớn trải tới hội trường.
Hắn ta nhìn thoáng qua mấy người phía sau, mấy người theo sau cùng nhau ha ha cười lên.
Xa Thừa Vũ không nói lời nào, hơi cúi đầu, sau đó cười khẽ ra tiếng.
Lương Phương Châu nhìn anh, “Anh cười cái gì?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xa Thừa Vũ lắc đầu, “Thật bất ngờ Lương tổng lại quan tâm tôi như vậy, có lòng thật.”
Sắc mặt Lương Phương Châu trắng nhợt.
Anh ta chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã đi làm, thời điểm thảm hại nhất là dọn gạch ở công trường, ăn dưa muối bánh bao sống qua ngày.
Anh ta đi theo nhiều người khác nhau, học được đủ loại thủ đoạn, cũng chịu không ít khổ. Cũng may hết thảy tâm tư đều không uổng phí, cuối cùng anh ta cũng có công ty của chính mình, từ một người làm công mà mọi người đều khinh thường lắc mình biến thành cấp trên của người khác.
Năm đó, Xa Thừa Vũ vừa mới tốt nghiệp trở về nước không bao lâu thì sáng lập công ty, anh tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, tấm bằng chuyên nghiệp của tân binh hấp dẫn không ít ánh mắt, ngay cả các nhà đầu tư mạo hiểm cũng đều ưu tiên cân nhắc bọn họ.
Cậu ta dựa vào cái gì chứ, Lương Phương Châu không phục.
Vì thế, anh ta sử dụng thủ đoạn thường dùng, rút củi dưới đáy nồi lấy được hạng mục của Xa Thừa Vũ, đánh cho anh trở tay không kịp.
Hiện giờ công ty của anh ta hô mưa gọi gió, nhưng điều khiến anh ta sợ nhất chính là Xa Thừa Vũ ngóc đầu trở lại.
Anh ta biết, anh có thực lực này.
Xa Thừa Vũ tiến lên một bước, kề gần sát bên tai Lương Phương Châu hỏi: “Rốt cuộc là Lương tổng đang quan tâm tôi, hay là sợ tôi đây?”
Nói xong, anh lùi hai bước, đối mặt với Lương Phương Châu.
Có hai người đàn ông chen chúc ra khỏi đám đông, một người đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, phía sau xách theo một chiếc laptop.
Hai người đi đến bên cạnh Xa Thừa Vũ, lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh là Xa Thừa Vũ, Xa tổng đúng không ạ?”
Xa Thừa Vũ xoay người, gật đầu, “Là tôi.”
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng đưa ra một tấm danh thiếp, “Tôi là Hàn Minh Quang của công ty đầu tư Thiên Thành, không biết gần đây công ty của anh có kế hoạch gây quỹ nào hay không.”
Xa Thừa Vũ mỉm cười gật gật đầu, “Anh chờ một lát.”
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lương Phương Châu, nói: “Xin lỗi Lương tổng, không thể ôn chuyện cùng anh rồi,” anh nâng cằm chỉ chỉ về hướng Hàn Minh Quang, nói: “Có nhà đầu tư tìm tới, chắc là coi trọng trò chơi trí tuệ nhỏ của chúng tôi. Tôi đi trước nhé, tương lai chúng ta còn dài”.
Dứt lời, Xa Thừa Vũ đi theo Hàn Minh Quang.
Ngoài Hàn Minh Quang, còn có hai đại diện nhà đầu tư khác trước sau tìm được Xa Thừa Vũ, anh chia ra nói chuyện với mấy người họ một chút, trả lời vài câu hỏi của họ.
Trong tiệc rượu ăn uống linh đình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có không ít người trong nghề biết Xa Thừa Vũ, ngoài người của Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng, những người còn lại đều có ấn tượng tốt với Xa Thừa Vũ, đặc biệt là sau khi hạng mục mới của Xa Thừa Vũ ra mắt đã gây ra chấn động không nhỏ trong ngành.
Mọi người có người tới chúc mừng, có người tới tìm kiếm hợp tác, thường xuyên qua lại, Xa Thừa Vũ uống không ít rượu.
Thời điểm bữa tiếc kết thúc đã hơn 8 giờ, một số người trong ngành lại tụ họp ở một phòng khác, mời Xa Thừa Vũ cùng tham gia.
Xa Thừa Vũ không thích giao thiệp, nếu là trước đây, anh nhất định sẽ nói lời nói uyển chuyển xin miễn.
Nhưng hiện tại không còn giống như trước, anh muốn điều hành công ty tốt thì nhất định phải tạo quan hệ tốt với những người trong ngành.
Vì thế, mười mấy người lại tìm một chỗ uống mấy ly.
Lúc kết thúc cũng đã hơn 12 giờ, Xa Thừa Vũ gọi xe trở lại khu nhà.
Khu nhà quạnh quẽ, bất kể mấy giờ anh trở về cũng đều là một mảnh đen nhánh, Xa Thừa Vũ sờ soạng trên tường nửa ngày mới tìm được công tắc điện.
Anh bật đèn, thất tha thất thểu vào phòng.
Đây là phòng của Kiều Hải Tinh, sau khi cô rời đi, Xa Thừa Vũ đã giao tiền thuê luôn căn này.
Trong phòng còn lưu lại một chút mùi hương của cô, trên tường có hình dán ngôi sao nhỏ mà cô dùng để che vết bẩn.
Xa Thừa Vũ nằm trên giường, mệt mỏi lấy tay che mặt.
Không ngủ được, trong đầu đều là hình bóng một người.
Dáng vẻ cô gái nhỏ xách vali đứng ở trước khu nhà vừa bất lực lại cố kiên cường nở nụ cười;
Dáng vẻ cô cầm muôi vụng về xào rau;
Dáng vẻ cô tết đuôi sam nhỏ thức cả đêm thay đổi kế hoạch;
Còn có dáng vẻ cô xách hành lý xoay người rời đi …
Xa Thừa Vũ xoa xoa sống mũi, lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số.
Kiều Hải Tinh vẽ tĩnh vật cả đêm, đôi mắt sưng ê ẩm, cổ tay cũng đau.
Mới vừa ngủ chưa được bao lâu, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô mơ mơ màng màng lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán hết.
Xa Thừa Vũ đợi thật lâu cũng không có người nghe máy, anh thở dài một hơi, đang chuẩn bị ngắt máy, bên kia vang lên thanh âm cẩn thận của cô gái nhỏ: “Chú?”
Khóe miệng Xa Thừa Vũ không tự giác cong lên, dường như tất cả mỏi mệt đều tan thành mây khói.
Giọng anh trầm thấp đáp lại: “Ừ.”
Bên kia: “Chú à, chú… uống rượu?”
Không biết vì sao, chỉ nghe anh ừ một tiếng, Kiều Hải Tinh đã đoán được anh vừa uống rượu xong.
Xa Thừa Vũ không trả lời cô, anh hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Kiều Hải Tinh ma xui quỷ khiến phủ nhận, “Còn chưa ạ.”
Xa Thừa Vũ nhẹ giọng cười, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Kiều Hải Tinh cắn cắn môi nói: “Đang… Đang vẽ tranh.”
Bọn họ cũng không nói gì nữa, trong loa điện thoại chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Xa Thừa Vũ khó hiểu mỉm cười.
Kiều Hải Tinh cũng ngây ngốc cong mắt cười.
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Xa Thừa Vũ truyền đến, “Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Kiều Hải Tinh mím môi, đáp: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Kiều Hải Tinh vẫn còn đang cười.
Thật kích động mà, làm sao bây giờ?
Cô xoay người xuống đất.
Mình còn có thể vẽ tiếp hai bức tĩnh vật nữa!
Từ khi dọn ra khỏi khu nhà, Xa Thừa Vũ vẫn chưa từng liên lạc với cô lần nào, trong lòng Kiều Hải Tinh sinh ra một khúc mắc.
Cô không biết có phải Xa Thừa Vũ đang giận hay không, càng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cuộc điện thoại này đã xóa đi nỗi khúc mắc bấy lâu nay của cô.
Cô biết anh không tức giận, bọn họ vẫn là bạn từng cùng phòng, là đồng nghiệp đã từng hợp tác, là bạn bè.
Buông xuống khúc mắc, mới có thể tạm biệt quá khứ, tất cả bắt đầu một lần nữa.
Chẳng qua là, cô lại bỏ quên việc mình vô duyên vô cớ vui vẻ đến tột cùng là bởi vì sao.
Một đêm này Xa Thừa Vũ ngủ rất ngon.
Buổi sáng, anh mở điện thoại, nhìn thấy cuộc trò chuyện gần 2 phút với Kiều Hải Tinh.
Ký ức chậm rãi trở về, tươi cười cũng từng chút một tràn ra.
Không buông tay được chung quy vẫn là không không buông tay được.
Xa Thừa Vũ cam chịu số phận lắc lắc đầu.
Anh gọi điện thoại cho Sở Hàng, chuông bên kia vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
Sở Hàng vội vội vàng vàng hỏi: “Lão đại, có chuyện gì vậy ạ?”
Xa Thừa Vũ: “Gửi địa chỉ của Kiều Hải Tinh cho tôi.”
Bên kia không lên tiếng đáp lại cả buổi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xa Thừa Vũ nghe thấy giọng nam đang nói loạn lên qua microphone.
“Nước hoa này không được, nồng nặc thấy mẹ!”
“Rẽ tóc sang bên trái một chút, rồi, Sở gia đẹp trai phát sợ!”
“Tìm được sơ mi trắng rồi…”
Xa Thừa Vũ cau mày: “Sở Hàng, cậu đang làm gì đấy?”
Sở Hàng vội vàng đáp: “Lão đại, em không nói chuyện với anh nữa, vợ em muốn tới đây, em phải chuẩn bị lóe sáng lên sân khấu. Lát nữa em sẽ gửi địa chỉ của chị Tiểu Kiều cho anh qua WeChat, em cúp nha!”
Anh khẽ lắc đầu cười tự giễu.
Cô nhóc kia đã đi gần một tháng rồi, cũng chưa từng trở về một lần nào.
Anh cũng không biết mình đang mong đợi cái gì nữa.
Hôm nay là Hội nghị thượng đỉnh mỗi năm một lần của ngành sản xuất trò chơi, Xa Thừa Vũ dựa vào hạng mục mới nên được mời tham dự.
Anh lau khô tóc, ăn mặc chỉnh tề, cầm lấy bình nước nhỏ bên cửa sổ thuần thục tưới nước cho cây sen đá, sau đó đi đến phòng bếp, cho chú cá nhỏ trong bể chút thức ăn cho cá.
Giữa trưa, trước cửa lớn của trung tâm hội nghị quốc gia, trên chiếc bảng cao vài mét có dòng chữ lớn “Hội nghị thượng đỉnh ngành sản xuất trò chơi lần thứ 9”.
Hai bên là đường dẫn vào làm bằng hoa trắng và xanh đan xen, một chiếc thảm đỏ từ cửa lớn trải tới hội trường.
Hắn ta nhìn thoáng qua mấy người phía sau, mấy người theo sau cùng nhau ha ha cười lên.
Xa Thừa Vũ không nói lời nào, hơi cúi đầu, sau đó cười khẽ ra tiếng.
Lương Phương Châu nhìn anh, “Anh cười cái gì?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xa Thừa Vũ lắc đầu, “Thật bất ngờ Lương tổng lại quan tâm tôi như vậy, có lòng thật.”
Sắc mặt Lương Phương Châu trắng nhợt.
Anh ta chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã đi làm, thời điểm thảm hại nhất là dọn gạch ở công trường, ăn dưa muối bánh bao sống qua ngày.
Anh ta đi theo nhiều người khác nhau, học được đủ loại thủ đoạn, cũng chịu không ít khổ. Cũng may hết thảy tâm tư đều không uổng phí, cuối cùng anh ta cũng có công ty của chính mình, từ một người làm công mà mọi người đều khinh thường lắc mình biến thành cấp trên của người khác.
Năm đó, Xa Thừa Vũ vừa mới tốt nghiệp trở về nước không bao lâu thì sáng lập công ty, anh tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, tấm bằng chuyên nghiệp của tân binh hấp dẫn không ít ánh mắt, ngay cả các nhà đầu tư mạo hiểm cũng đều ưu tiên cân nhắc bọn họ.
Cậu ta dựa vào cái gì chứ, Lương Phương Châu không phục.
Vì thế, anh ta sử dụng thủ đoạn thường dùng, rút củi dưới đáy nồi lấy được hạng mục của Xa Thừa Vũ, đánh cho anh trở tay không kịp.
Hiện giờ công ty của anh ta hô mưa gọi gió, nhưng điều khiến anh ta sợ nhất chính là Xa Thừa Vũ ngóc đầu trở lại.
Anh ta biết, anh có thực lực này.
Xa Thừa Vũ tiến lên một bước, kề gần sát bên tai Lương Phương Châu hỏi: “Rốt cuộc là Lương tổng đang quan tâm tôi, hay là sợ tôi đây?”
Nói xong, anh lùi hai bước, đối mặt với Lương Phương Châu.
Có hai người đàn ông chen chúc ra khỏi đám đông, một người đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, phía sau xách theo một chiếc laptop.
Hai người đi đến bên cạnh Xa Thừa Vũ, lễ phép hỏi: “Xin hỏi anh là Xa Thừa Vũ, Xa tổng đúng không ạ?”
Xa Thừa Vũ xoay người, gật đầu, “Là tôi.”
Người đàn ông đeo kính mắt gọng vàng đưa ra một tấm danh thiếp, “Tôi là Hàn Minh Quang của công ty đầu tư Thiên Thành, không biết gần đây công ty của anh có kế hoạch gây quỹ nào hay không.”
Xa Thừa Vũ mỉm cười gật gật đầu, “Anh chờ một lát.”
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lương Phương Châu, nói: “Xin lỗi Lương tổng, không thể ôn chuyện cùng anh rồi,” anh nâng cằm chỉ chỉ về hướng Hàn Minh Quang, nói: “Có nhà đầu tư tìm tới, chắc là coi trọng trò chơi trí tuệ nhỏ của chúng tôi. Tôi đi trước nhé, tương lai chúng ta còn dài”.
Dứt lời, Xa Thừa Vũ đi theo Hàn Minh Quang.
Ngoài Hàn Minh Quang, còn có hai đại diện nhà đầu tư khác trước sau tìm được Xa Thừa Vũ, anh chia ra nói chuyện với mấy người họ một chút, trả lời vài câu hỏi của họ.
Trong tiệc rượu ăn uống linh đình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có không ít người trong nghề biết Xa Thừa Vũ, ngoài người của Khoa Học Kỹ Thuật Hướng Thượng, những người còn lại đều có ấn tượng tốt với Xa Thừa Vũ, đặc biệt là sau khi hạng mục mới của Xa Thừa Vũ ra mắt đã gây ra chấn động không nhỏ trong ngành.
Mọi người có người tới chúc mừng, có người tới tìm kiếm hợp tác, thường xuyên qua lại, Xa Thừa Vũ uống không ít rượu.
Thời điểm bữa tiếc kết thúc đã hơn 8 giờ, một số người trong ngành lại tụ họp ở một phòng khác, mời Xa Thừa Vũ cùng tham gia.
Xa Thừa Vũ không thích giao thiệp, nếu là trước đây, anh nhất định sẽ nói lời nói uyển chuyển xin miễn.
Nhưng hiện tại không còn giống như trước, anh muốn điều hành công ty tốt thì nhất định phải tạo quan hệ tốt với những người trong ngành.
Vì thế, mười mấy người lại tìm một chỗ uống mấy ly.
Lúc kết thúc cũng đã hơn 12 giờ, Xa Thừa Vũ gọi xe trở lại khu nhà.
Khu nhà quạnh quẽ, bất kể mấy giờ anh trở về cũng đều là một mảnh đen nhánh, Xa Thừa Vũ sờ soạng trên tường nửa ngày mới tìm được công tắc điện.
Anh bật đèn, thất tha thất thểu vào phòng.
Đây là phòng của Kiều Hải Tinh, sau khi cô rời đi, Xa Thừa Vũ đã giao tiền thuê luôn căn này.
Trong phòng còn lưu lại một chút mùi hương của cô, trên tường có hình dán ngôi sao nhỏ mà cô dùng để che vết bẩn.
Xa Thừa Vũ nằm trên giường, mệt mỏi lấy tay che mặt.
Không ngủ được, trong đầu đều là hình bóng một người.
Dáng vẻ cô gái nhỏ xách vali đứng ở trước khu nhà vừa bất lực lại cố kiên cường nở nụ cười;
Dáng vẻ cô cầm muôi vụng về xào rau;
Dáng vẻ cô tết đuôi sam nhỏ thức cả đêm thay đổi kế hoạch;
Còn có dáng vẻ cô xách hành lý xoay người rời đi …
Xa Thừa Vũ xoa xoa sống mũi, lấy điện thoại ra, gọi tới một dãy số.
Kiều Hải Tinh vẽ tĩnh vật cả đêm, đôi mắt sưng ê ẩm, cổ tay cũng đau.
Mới vừa ngủ chưa được bao lâu, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cô mơ mơ màng màng lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán hết.
Xa Thừa Vũ đợi thật lâu cũng không có người nghe máy, anh thở dài một hơi, đang chuẩn bị ngắt máy, bên kia vang lên thanh âm cẩn thận của cô gái nhỏ: “Chú?”
Khóe miệng Xa Thừa Vũ không tự giác cong lên, dường như tất cả mỏi mệt đều tan thành mây khói.
Giọng anh trầm thấp đáp lại: “Ừ.”
Bên kia: “Chú à, chú… uống rượu?”
Không biết vì sao, chỉ nghe anh ừ một tiếng, Kiều Hải Tinh đã đoán được anh vừa uống rượu xong.
Xa Thừa Vũ không trả lời cô, anh hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Kiều Hải Tinh ma xui quỷ khiến phủ nhận, “Còn chưa ạ.”
Xa Thừa Vũ nhẹ giọng cười, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Kiều Hải Tinh cắn cắn môi nói: “Đang… Đang vẽ tranh.”
Bọn họ cũng không nói gì nữa, trong loa điện thoại chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Xa Thừa Vũ khó hiểu mỉm cười.
Kiều Hải Tinh cũng ngây ngốc cong mắt cười.
Sau một lúc lâu, giọng nói trầm thấp của Xa Thừa Vũ truyền đến, “Đã khuya rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Kiều Hải Tinh mím môi, đáp: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Kiều Hải Tinh vẫn còn đang cười.
Thật kích động mà, làm sao bây giờ?
Cô xoay người xuống đất.
Mình còn có thể vẽ tiếp hai bức tĩnh vật nữa!
Từ khi dọn ra khỏi khu nhà, Xa Thừa Vũ vẫn chưa từng liên lạc với cô lần nào, trong lòng Kiều Hải Tinh sinh ra một khúc mắc.
Cô không biết có phải Xa Thừa Vũ đang giận hay không, càng không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cuộc điện thoại này đã xóa đi nỗi khúc mắc bấy lâu nay của cô.
Cô biết anh không tức giận, bọn họ vẫn là bạn từng cùng phòng, là đồng nghiệp đã từng hợp tác, là bạn bè.
Buông xuống khúc mắc, mới có thể tạm biệt quá khứ, tất cả bắt đầu một lần nữa.
Chẳng qua là, cô lại bỏ quên việc mình vô duyên vô cớ vui vẻ đến tột cùng là bởi vì sao.
Một đêm này Xa Thừa Vũ ngủ rất ngon.
Buổi sáng, anh mở điện thoại, nhìn thấy cuộc trò chuyện gần 2 phút với Kiều Hải Tinh.
Ký ức chậm rãi trở về, tươi cười cũng từng chút một tràn ra.
Không buông tay được chung quy vẫn là không không buông tay được.
Xa Thừa Vũ cam chịu số phận lắc lắc đầu.
Anh gọi điện thoại cho Sở Hàng, chuông bên kia vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
Sở Hàng vội vội vàng vàng hỏi: “Lão đại, có chuyện gì vậy ạ?”
Xa Thừa Vũ: “Gửi địa chỉ của Kiều Hải Tinh cho tôi.”
Bên kia không lên tiếng đáp lại cả buổi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Xa Thừa Vũ nghe thấy giọng nam đang nói loạn lên qua microphone.
“Nước hoa này không được, nồng nặc thấy mẹ!”
“Rẽ tóc sang bên trái một chút, rồi, Sở gia đẹp trai phát sợ!”
“Tìm được sơ mi trắng rồi…”
Xa Thừa Vũ cau mày: “Sở Hàng, cậu đang làm gì đấy?”
Sở Hàng vội vàng đáp: “Lão đại, em không nói chuyện với anh nữa, vợ em muốn tới đây, em phải chuẩn bị lóe sáng lên sân khấu. Lát nữa em sẽ gửi địa chỉ của chị Tiểu Kiều cho anh qua WeChat, em cúp nha!”