Gục Trước Dịu Dàng

Chương 74: Thế giới song song 4

Hai người đã mua xong vé xem phim trên đường đi, bộ phim do Tư Họa chọn ngẫu nhiên, Ngôn Tuyển cũng không có ý kiến gì khác. Bộ phim là suất chiếu gần nhất, đến rạp chiếu lấy vé xong, vừa hay có thể vào phòng chiếu trước mười phút. 

Vẻ mặt Tư Họa mệt mỏi, xem ra không mong chờ gì bộ phim này lắm, Ngôn Tuyển vươn tay lắc qua lắc lại trước mặt cô: “Chúng ta qua bên đó mua chút đồ.” 

Tư Họa ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, nhìn thấy Ngôn Tuyển mua một hộp bắp rang bơ to: “Cô muốn uống nước gì?”

Cô lẳng lặng lắc đầu, Ngôn Tuyển trực tiếp cầm lấy hai chai đồ uống dạng mở nắp, thuận tiện mang theo và cất giữ. 

Sau khi kiểm tra vé, nhân viên phục vụ xé cuống vé rồi trả lại, chỉ hướng đi, phòng chiếu của bộ phim này nằm ở phòng thứ hai bên tay phải, vừa nhìn là có thể thấy được số phòng. 

Hai người cùng nhau bước đi, trong tay Ngôn Tuyển xách theo túi nilon, lúc bước lên bậc thang, cánh tay chợt bị tóm chặt lấy.

Động tác của anh căng cứng, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên cạnh, nghe thấy cô nhỏ giọng nói: “Tôi, bị bệnh quáng gà, ở những nơi tối sẽ không nhìn thấy rõ.” 

“Tôi biết rồi.” Ngôn Tuyển đổi tay, dìu lấy cánh tay Tư Họa, tay còn lại thì bảo vệ phía sau lưng cô: “Đi theo tôi.” 

Bóng đèn trong rạp chiếu chớp nháy, mặc dù không nhìn rõ dưới chân nhưng cũng không đến nỗi phải mò mẫm trong đêm, đây vẫn là lần đầu tiên được người khác bảo vệ như vậy. Ngón tay Tư Họa khẽ cong lên, len lén đánh giá gương mặt nghiêng lờ mờ trong tầm mắt của mình, trong lòng chợt dấy lên một trận kích động lạ thường, tâm trạng nặng trĩu không phân biệt được rõ.

Tìm được vị trí đã chọn, ngồi xuống, Ngôn Tuyển mở túi nilon, lấy bắp rang bơ đặt vào giữa, đưa một chai nước uống cho cô. Tư Họa ôm lấy chai nước, ngồi dựa vào lưng ghế, ngước nhìn màn hình không nói gì. 

Phần mở màn bắt đầu chưa được bao lâu cô đã bắt đầu ngáp ngủ, hai mắt díp lại không mở lên nổi. Tiếng vang của hiệu ứng âm thanh nền và lời đối thoại của nhân vật phim điện ảnh trong phòng chiếu rất lớn, số lượng khán giả ít ỏi đều chọn vị trí ngồi cách nhau, giữ yên lặng, xem phim một cách văn minh. 

Bộ phim chiếu được một nửa, cô gái ngồi ở hàng ghế giữa đã dựa vào vai chàng trai ngủ ngon lành, trong tay vẫn còn ôm chai nước uống. 

Ngôn Tuyển vươn tay ra, nhẹ nhàng cẩn thận lấy đi chai nước uống cô đang để trên đầu gối, để nó vào tay vịn trống không bên cạnh. Đã cố gắng nhẹ chân nhẹ tay hết sức có thể nhưng Tư Họa vẫn phát hiện ra, hơi ngẩng đầu lên, buồn ngủ đến mơ hồ.

“Không sao rồi, ngủ đi.” Ngôn Tuyển đặt một tay lên tay vịn ghế ngồi để cô có thể tiện dựa lại gần, cúi đầu thì thầm bên tai cô. Giọng nói nhẹ nhàng giống như một cơn gió lướt qua tai, Tư Họa lại một lần nữa nhắm mắt lại. 

Tầm mắt dừng lại ở nét mặt bình yên của cô gái, rất lâu sau đó mới chuyển về phía màn hình lớn, toàn bộ nội dung còn lại của bộ phim đều trở thành một ấn tượng mờ ảo trong mắt anh, hoàn toàn không để lọt vào mắt. 

Bộ phim sắp kết thúc, hình như Tư Họa cảm nhận được, bờ mi khẽ lay động, chầm chậm mở mắt ra, màn hình lớn dần dần sáng lên.

Ý thức dần quay trở lại, giờ cô mới chú ý đến tư thế của mình vào thời khắc này! 

Mấy hôm trước thức đêm vẽ bản thảo, cộng cả vào thì cũng chẳng ngủ được bao lâu nên cô rất buồn ngủ. Rõ ràng là dựa vào ghế ngủ, tại sao lại thành dựa vào vai Ngôn Tuyển thế này?

Bây giờ phải làm thế nào…

Cô nên giả vờ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem phim, hay là giả chết đến tận cùng đây. 

Trong lúc cô đang do dự chưa biết phải làm thế nào thì nhân viên rạp chiếu phim đã bật đèn trong phòng chiếu lên, xung quanh trở nên sáng rõ.


Hạ chóa: Họa Họa là người phải tạo thân quen từ từ, mình không thể quá vội vàng.

Ngôn Tuyển: Hơ