Gục Trước Dịu Dàng

Chương 67: Ngoại truyện 2

Ba năm sau.

Starry Road Bar, Bùi Vực gần như đã nhanh chóng lừa Ngôn Tuyển trở thành khách quen ở đây.

Ngôn Tuyển xe nhẹ đường quen đi thang máy đến phòng riêng của Bùi Vực. Hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đang đứng trong thang máy đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông khí chất ưu nhã xuất hiện, thấy được khuôn mặt anh tuấn của anh lúc đi vào, ánh mắt lập tức sáng lên.

Bị mị lực thành thục trên người anh thu hút, hai cô gái trẻ tuổi xúm vào nhau khẽ nói.

“Mau nhìn kìa…”

“Thật là đẹp trai!”

Biểu hiện của cô gái hơi kích động.

“Đinh——”

Thang máy dừng lại ở tầng được chỉ định, Ngôn Tuyển mới vừa bước ra, hai cô gái phía sau liền lớn mật đuổi theo: “Tiên sinh, có thể để lại phương thức liên lạc không?”

“Xin lỗi.” Anh khẽ nâng tay, ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn kia luôn nhắc nhở người khác, anh là một người đàn ông đã kết hôn.

“Thật đáng tiếc.” Thái độ cự tuyệt của đối phương không chút do dự, cùng với thân phận đã có gia đình cũng làm cho người ta chùn bước.


“Bố!” Tiếng bố lanh lảnh vang dội, cũng rất non nớt.

Bé gái nằm dưới đất duỗi thẳng hai tay, đòi bế. 

Nhìn con gái bướng bỉnh, Ngôn Tuyển giữ nguyên tư thế không đổi, nhưng khuôn mặt vẫn mỉm cười: “Nằm trên mặt đất đùa nghịch, Tiễu Tiễu muốn giúp dì Chu dọn vệ sinh à?

Sau khi sinh con, hai vợ chồng bận công việc không thể trông nom được, liền mời vài dì đáng tin cậy tới, chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt của con trẻ. Dì Chu chính là người phụ trách việc dọn vệ sinh hôm nay.

Tiễu Tiễu mở to hai mắt, lập tức từ trên sàn nhà đứng lên, đôi mắt màu trà linh hoạt sinh động, bàn tay nhỏ bé giống như cái quạt không ngừng đong đưa: “Tiễu Tiễu không dọn vệ sinh.”

Lần trước cô bé lười biếng, ăn đồ ăn vặt xong không vứt vào thùng rác, bị mẹ phạt quét rác, thật khổ sở.

“Phải không?” Ngôn Tuyển vờ như tùy ý kéo nhẹ ống tay áo của con gái: “Bố còn tưởng Tiễu Tiễu chịu dùng quần áo đẹp để đi quét nhà.”

“Mới không có!” Cô bé gắt gao bảo vệ quần áo mới xinh đẹp trên người, chỉ sợ bố sẽ thật sự để cô bé đi quét nhà.

“Được rồi, nếu Tiễu Tiễu nói không có, lần này bố sẽ tin con. Nhưng nếu như lần sau bố lại thấy con nằm trên mặt đất thì phải làm sao bây giờ?” Ngôn Tuyển dẫn dắt từng bước.

“Lần sau Tiễu Tiễu nằm trên mặt đất, sẽ không có quần áo mới để mặc!” Tiễu Tiễu từng bước tiến vào bẫy do bố mình lập ra, giơ đôi tay nhỏ bé lên thề, tự tin tuyệt đối sẽ không tái phạm.

Ngôn Tuyển nhẹ nhàng cười, cầm tay của con gái, hỏi: “Mẹ đâu?”

“Mẹ ở.” Tiễu Tiễu ngẩng đầu, ngón tay chỉ về phía ban công, khoa tay múa chân ra hiệu đến gần bên tai, nghịch ngợm nghiêng đầu, đôi mắt vì cười mà cong cong: “Gọi điện thoại.”



Tư Họa ngồi trên ghế treo ở ban công, đã trò chuyện với Ngôn Hy gần hai mươi phút.

“Chị dâu, thế nào mới coi là thích một người?” Cô gái nhỏ đã từng mang tâm tư đơn thuần rốt cuộc cũng lớn lên, tâm xuân manh động, có người trong lòng.

Cô ấy bởi vậy mà cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng vì vậy mà bắt đầu phiền não: “Vậy làm thế nào để xác định người đó có yêu em hay không?”

“Muốn xem người ấy có thực sự thích em hay không, đừng nghe những gì họ nói, hãy nhìn những gì họ làm. Người ấy có hiểu sở thích của em không, để ý tới cảm xúc của em, không thể nhìn em chịu tổn thương và tủi thân.”

“Dạ dạ.”

Ngôn Hy khắc ghi trong lòng những kinh nghiệm của chị dâu nhà mình truyền lại, tiến hành phân tích tình cảm hiện tại của mình, không nhịn được mà tâm sự, nói chuyện điện thoại gần nửa giờ đồng hồ.

Chẳng biết Ngôn Tuyển đã đi đến phía sau cô từ lúc nào, giúp cô choàng thêm một chiếc áo khoác, cẩn thận căn dặn: “Cẩn thận bị cảm lạnh.”

Ngôn Hy nghe thấy giọng nói của anh trai trong điện thoại, lúc này mới để ý tới thời lượng cuộc trò chuyện, vội vàng kết thúc cuộc gọi, không quấy rầy Tư Họa nữa.

“Ơ, anh trở về rồi.” Tư Họa túm chặt quần áo trên người, quay đầu nhìn anh.

Ngôn Tuyển cúi người xuống, ghé sát vào tai vợ, bầu không khí bỗng nhiên trở lên mập mờ: “Vừa rồi Tiễu Tiễu gọi điện thoại cho anh, nói rằng, mẹ nhớ bố.”

“!!” Cô không có.

Từ sau khi Tiễu Tiễu học được cách gọi điện thoại, cứ cầm điện thoại di động hay ipad thì sẽ gọi điện cho người khác. Cô bé vẫn chưa thể nhận biết được nhiều chữ, nhưng lại nhớ rõ từng bức ảnh đại diện thân phận, có đôi khi quay số từ đầu tới cuối. Nhưng con bé vẫn rất thông minh, nhìn ảnh đại diện, chỉ chọn người quen để gọi điện thoại hoặc video, lúc phát hiện chỉ thấy con bé ôm ipad dùng giọng nói trẻ con non nớt nói chuyện với người khác.


Tiễu Tiễu di truyền từ ai đó hahaha