Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 169
Lữ – Mèo máy màu hồng
Thời Niệm Ca nghe thấy tên Lạc Lạc, ánh mắt tĩnh lặng thoáng sáng lấp lánh, quay lại nói: “Rất nhiều ngày rồi tôi không ở bên Lạc Lạc đúng không?”
“Đúng vậy, ngày nào cô cũng bận rộn đến mức chẳng quan tâm đến thời gian nữa rồi, có khi thức trắng đêm, nhưng may mắn thay hạng mục lần này kết thúc sớm, không vất vả quá, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một ngày, sau khi về công ty thu dọn đồ đạc rồi về nhà sớm một chút, cứ nghỉ hết ngày mai đi, ở bên con cái.” Văn Kha vừa nói vừa rút ô ra đưa cho cô.
“Ừm.” Thời Niệm Ca nhận lấy ô, mở cửa bước xuống xe.
Trong túi cô còn một vài hạng mục, chỉ có điều khá quan trọng, nên không thể mang về nhà, bằng không bé con tinh nghịch nhà cô làm đổ nước hoặc xé rách, toàn bộ hạng mục công ty chăm chút cả nửa năm chắc sẽ bị hủy hoại hết, sau khi cô bỏ hết tài liệu lại ngăn kéo ở công ty, cô ngồi lại một lúc, nhìn đồng hồ, lại nghe tiếng mưa bên ngoài, mưa rơi không ngừng cũng chẳng nhỏ lại, cô không đợi nữa, đi thẳng xuống lầu, thang máy đến tầng hầm, cô tìm xe của mình, khởi động chạy về nhà.
Nơi ở hiện tại của Thời Niệm Ca rất gần trung tâm Los Angeles, chỉ có điều diện tích không lớn lắm, cỡ một trăm mét vuông, nhưng cô rất thích ở đó, bình thường dì Hương sẽ đến giúp cô trông con những lúc cô không ở đây, cô không cảm thấy quá chật chội, ngược lại cô còn cảm thấy hoàn cảnh thế này thật sự rất ấm áp.
Lúc này đã gần mười giờ đêm, vừa bước vào cửa, một bóng dáng bé xíu đã nhào đến: “Mẹ!”
Thời Niệm Ca bị cô bé nhào vào lòng, cô vừa vượt mưa chạy xe về, lúc bước xuống xe cảm thấy lạnh đến rùng mình, chớp mắt đã cảm thấy ấm áp, cô ôm bé con đứng dậy: “Mười giờ rồi, sao lại chưa ngủ?”
“Bà Hương Hương nói tối nay mẹ về, con phải đợi để được ngủ với mẹ!” Cô bé nhỏ xíu ở trong lòng, cặp mắt to tròn như quả nho, ngửa đầu cọ cọ vào cằm Thời Niệm Ca miệng dẩu ra: “Mẹ, nhiều ngày rồi Lạc Lạc không được gặp mẹ, nhớ mẹ!”
“Mẹ cũng nhớ con, xin lỗi cục cưng của mẹ, gần đây mẹ bận quá.” Thời Niệm Ca vừa ôm Tiểu Lạc Lạc đi vào trong nhà, vừa nhìn dì Hương đang đi ra đón cô.
Dì Hương cười cười: “Dì nấu súp cho hai mẹ con rồi, nghe nói tối nay con đi xã giao nhất định chưa ăn gì, chỉ lo nói chuyện với người ta, ăn một ít súp, làm ấm bụng, sau đó hai mẹ con cùng nhau đi tắm, con bé vừa nghe thấy hôm nay con về, không chịu để dì tắm, nói phải đợi con, muốn chơi đùa trong bồn tắm lớn.”
Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com
“Vâng ạ.” Thời Niệm Ca gật đầu với dì Hương, sau đó ôm Lạc Lạc đến bên sô pha: “Lạc Lạc, mẹ dặn nhé, sau này dù biết mẹ về, cũng không được thức khuya thế này, các bạn nhỏ không ngủ đủ sẽ chẳng cao được đâu, con không chịu ngủ, sẽ không lớn được, sau này cứ bé tí teo thế này, không thể chân dài mặc váy ngắn được, biết chưa?”
Lạc Lạc ôm chặt cổ Thời Niệm Ca, nằm trong lòng cô, chu chu cái miệng nhỏ xíu, khẽ nói: “Con nhớ mẹ…”
Thời Niệm Ca xoa xoa đầu con bé: “Mẹ con mình tắm trước nhé?”
Tiểu Lạc Lạc gật đầu, sau đó tròn xoe mắt nhìn cô: “Mẹ, hôm qua chú Tiêu đến, tặng cho con một con búp bê Barbie lớn lắm, lại còn đẹp nữa, mẹ muốn xem không?”
Thời Niệm Ca vừa nghe thấy, ngước mắt lên, lúc này dì Hương thò đầu ra khỏi nhà bếp: “Tổng giám đốc Tiêu hôm qua đến đây, nhưng không ở lâu, cũng lâu rồi cậu ấy chưa đến Mỹ, hôm qua nghe thư ký nói cậu ấy đến Los Angeles để ký hợp đồng, tổng cộng chỉ ở hai ngày thôi, vẫn cố ý đến đây thăm Lạc Lạc, con đừng trách dì nhiều chuyện, Lạc Lạc ba tuổi tám tháng rồi, sắp bốn tuổi rồi, nhiều năm nay con bé cũng chỉ có mình con, đến bây giờ mọi người vẫn không biết ba nó là ai, vả lại tổng giám đốc Tiêu quan tâm đến con và Lạc Lạc như vậy, sao con không thử cân nhắc một chút…”
Thời Niệm Ca bỏ ngoài tai, ôm Lạc Lạc đến phòng tắm trong phòng ngủ.
Dì Hương thở dài: “Con lại trách dì nhiều chuyện đúng không? Dì thấy con mấy năm nay dẫn theo đứa nhỏ, từ lúc con mang thai đến khi sinh con vẫn luôn gạt đổng sự Thời, sau khi sinh đứa nhỏ ra ông ấy mới biết, nhìn thấy đứa nhỏ quá đáng yêu, lại là cháu ngoại nên ông ấy không truy cứu, thật ra A Thái nói chuyện giữa con và cậu nhà họ Tần kia… Mọi người cũng đoán được, nhưng vẫn không nhắc đến…”
“Dì Hương.” Thời Niệm Ca đang ôm Lạc Lạc, dừng lại trước cửa phòng ngủ, quay đầu lại nói: “Tiêu Lộ Dã rất tốt, nhưng giữa con và anh ấy không thể, con không thể vì ai đối xử với con mình tốt cũng để người đó làm ba con bé, không phải Lạc Lạc không có ba, cũng không cần ai đến làm ba của con bé. Từ khi mang thai đến bây giờ, bốn năm rồi, mọi chuyện đều do con tình nguyện nên con sẽ chịu trách nhiệm, đến tận hôm nay, con chưa từng hối hận, cho nên không cần phải khuyên con, hiện tại con và Lạc Lạc vẫn rất tốt, rất vui vẻ, không phải sao? Ba mẹ đi rồi, bên cạnh con ít nhất còn có Lạc Lạc, con không cô đơn trên cuộc đời này, con cũng có người thân ruột thịt.”
Khóe miệng dì Hương giật giật, đột nhiên không biết nói gì, mắt đỏ ửng, quay người đi vào bếp.
Đúng vậy, hiện tại người thân nhất của Thời Niệm Ca, chỉ có Lạc Lạc thôi.
Không lâu sau, dì Hương mang súp đến cho họ, đẩy cửa ra trông thấy Thời Niệm Ca đã tắm xong, ngồi bên cạnh bồn tắm nói chuyện với Lạc Lạc, Lạc Lạc ngồi trong bồn tắm, đồ chơi trẻ em nổi trên mặt nước, cô nhóc chưa đầy bốn tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe, vô cùng đáng yêu.
“Lạc Lạc giống hệt con lúc nhỏ, hồi ấy còn cũng bé như thế này này.” Dì Hương cười tủm tỉm: “Đứa nhỏ này lớn lên sẽ là một tiểu mỹ nhân.”
Thời Niệm Ca chống cằm, nhìn quỷ con đang ngồi trong bồn tắm, cười cười, sau đó đột nhiên quay sang nhìn dì Hương: “Ở Hải Thành không còn gì của nhà họ Thời phải không? Lúc đó có phải đã bán hết tất cả biệt thự của nhà họ Thời rồi đúng không?”
Dì Hương gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó con dặn dò, nên đã bán hết.” Nói đến đây, đột nhiên bà nhớ ra: “À mà… biệt thự Lệ Thủy lúc trước con ở, vẫn chưa đụng tới, bởi vì lúc ấy mẹ con không đứng tên mà do con đứng tên, cho nên khi bán tài sản nhà họ Thời, mọi người quên béng đi.”
Thời Niệm Ca đang quơ tay trong nước, ngón tay dừng lại.
Biệt thự Lệ Thủy, vẫn còn sao?