Ghi Chép Về Sách Minh Họa Sưu Tầm Ác Mộng
Chương 50: 50
Khi Nguyệt Nguyệt mở một cánh cửa dưới sự điều khiển của con búp bê, cảnh tượng từ khung hình cổ tích thơ mộng biến thành phòng bệnh tĩnh mịch và lạnh lẽo.
Nguyệt Nguyệt cúi đầu, chậm rãi bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống rồi tự kéo chăn lên đắp.
Trong phòng bệnh đầy cô độc, chỉ có nhóc lẳng lặng nằm đó.
Ân Lưu Minh đứng ở cửa, nghe những giọng nói chẳng biết vọng tới từ đâu:
"Bệnh của bé gái kia liệu có khỏi được không?".
"Chẳng biết nữa.
Cha mẹ con bé không ngại cực khổ mà kiếm tiền phẫu thuật rồi ngày nào cũng tranh thủ tới thăm, đáng thương biết mấy".
"Rốt cuộc nó mắc bệnh gì thế?".
"Lần trước tôi có hỏi y tá, y tá bảo không được tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân...!Tám phần mười là bệnh nan y rồi".
"Nói nhỏ thôi, con bé nghe thấy bây giờ...".
"Sợ gì, trẻ con có biết gì đâu? Mà gia đình kia cũng còn một thằng con trai nữa, chắc sẽ sớm bỏ cuộc thôi".
"Tôi thấy đứa kia cũng hay tới thăm con bé lắm, chẳng biết là anh hay em".
"Trẻ con mà...".
Những lời đàm tiếu quanh quẩn trong phòng bệnh như đám ruồi lúc nhúc đang chen chúc bu vào vết thương tóe máu.
Ánh mắt Ân Lưu Minh hơi trầm xuống.
...! Một cô bé còn nhỏ đến thế, ấy vậy mà ngày nào cũng bị bao vây bởi những câu nói tỏ vẻ cảm thương nhưng thực ra là phán xét trong tư thế cao cao tại thượng.
Con búp bê chui ra từ gầm giường, giơ tay.
Một cánh cửa khác xuất hiện trên tường phòng bệnh, rồi dần mở ra.
Thẩm Lâu cùng Ân Lưu Minh bước vào.
Căn phòng nhỏ này có lẽ là phòng dành cho hai trẻ em, trên tường dán đầy những bức vẽ nguệch ngoạc và tranh ảnh.
Thẩm Lâu bước tới cạnh chiếc bàn, cầm khung ảnh lên.
Trong hình là một gia đình bốn người đang cười rạng rỡ.
Cha mẹ hiền hậu, bé trai nhe răng cười, bé gái ngượng nghịu kéo mũ.
Cô bé cười rất xinh, nhưng mặt hơi trắng tái, trông có đôi chút ốm yếu.
Ân Lưu Minh trượt xuống khỏi bả vai Thẩm Lâu, liếc nhìn chiếc giường đôi.
Giường trên có dán một tờ giấy rất to ghi chữ "Dương Dương", chăn gối rối tung lên; giường dưới có dán bức hình chụp Nguyệt Nguyệt, chăn gối rất gọn gàng – gọn gàng đến mức như thể chẳng có ai nằm nơi đó.
Ân Lưu Minh nói: "Có vẻ Nguyệt Nguyệt không thường ngủ ở nhà".
Có lẽ cô nhóc mắc chứng bệnh bẩm sinh nào đó, quanh năm suốt tháng phải nằm trong bệnh viện chữa trị.
Con búp bê chui ra từ trong vách tường, đầu lắc lư, nhẹ nhàng giơ tay lên...
Những khối gỗ nằm tứ tung trên đất bỗng tự xếp lại với nhau thành một hình người, và nó dần biến thành Dương Dương.
Dương Dương bước tới, nghiêm túc xếp từng cuốn truyện cổ tích lên bàn, do dự một lúc lâu rồi mới chọn "Nàng tiên cá": "Hôm nay cầm quyển này đi".
Có tiếng gọi vọng vào từ ngoài cửa: "Dương Dương, đi thăm em gái nào!".
"Vâng ạ!".
Dương Dương chạy ra cửa, bỗng nhớ ra điều gì, lại chạy huỳnh huỵch tới cạnh tủ rồi ôm một con búp bê ra: "Mẹ ơi, con mang cái này cho Nguyệt Nguyệt nhé!".
Giọng người mẹ có vẻ ngạc nhiên: "Đây là quà sinh nhật của con mà? Nguyệt Nguyệt cũng có rồi".
"Con của Nguyệt Nguyệt bị hỏng dây cót".
Dương Dương ôm búp bê, lí sự.
"Để con mang đi chơi với em là được".
Mẹ Dương Dương vui vẻ xoa đầu cậu nhóc: "Ngoan quá! Khi nào Nguyệt Nguyệt xuất viện, mẹ sẽ đưa hai đứa đi công viên giải trí chơi".
Dương Dương lớn tiếng đáp lời: "Vâng ạ!".
Cậu nhóc ôm theo búp bê, chạy vào cánh cửa lúc trước Ân Lưu Minh đã bước qua.
Khi cánh cửa bật mở, những lời đàm tiếu buôn chuyện đều biến mất trong nháy mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào bên trong.
"Nguyệt Nguyệt ơi! Anh tới thăm em nè!".
Dương Dương đặt con búp bê sang một bên, lấy cuốn "Nàng tiên cá" trong ba lô ra: "Hôm nay anh sẽ đọc cho em nghe truyện này!".