Gả Cho Ác Quỷ
Chương 21: Gả cho ác quỷ (21)
Hai ông cụ bà cụ Cao gia, mấy người cậu mợ và chú dì, và cả đám anh chị em họ cùng thế hệ với Bùi Hồi nữa, mười mấy người động tác nhất trí. Xoa tay hầm hè, trận địa sẵn sàng đón quân địch, không biết còn tưởng rằng sắp diễn cảnh gia tộc hỗn chiến.
Cậu cả Cao: “Để tôi dẫn đầu.” Hồi còn trẻ chú từng vào quân đội, tác phong sinh hoạt từ trước đến giờ luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, chỉ cần không cười là dọa khóc được đám cháu trong nhà.
Người Cao gia không ý kiến ý cò gì, từng người nhận nhiệm vụ làm. Tỷ như các ông anh họ cùng thế hệ với Bùi Hồi quyết định chuốc rượu trong bữa cơm, bốn năm người thay phiên, thể nào cũng chuốc cho gã đàn ông thối đó uống say quắc cần câu, những người còn lại đang mải suy tính xem mình có thể làm được những gì.
Cũng khổ cho người Cao gia, bọn họ vốn đang vui vẻ chờ Bùi Hồi dẫn về một cô bạn gái xinh đẹp như hoa. Mất cả ngày chọn trang phục lộng lẫy, còn phải luyện tập tươi cười hòa ái tránh dọa sợ con gái nhà người ta, quỷ mới biết hắn lại dẫn về một gã đàn ông cao to đen hôi!
Cháu gái nhỏ nhất trong nhà chạy về: “Anh họ với bạn trai ảnh về rồi.”
Cả nhà lập tức tìm vị trí ngồi xuống, chuẩn bị tư thế, gắt gao trừng mắt nhìn bình phong pha lê ngăn cách phòng khách với cửa ra vào. Lúc Bùi Hồi vào nhà còn bị hoảng sợ: “Đều, đều ở nhà sao.”
Người Cao gia không thèm nhìn hắn, đều ngóng trông người đàn ông đi sau hắn. Khi Tạ Tích chui ra từ phía sau Bùi Hồi, chính thức gặp mặt người Cao gia. Mọi người vốn định ra oai phủ đầu vừa thấy y, tất cả đều sửng sốt, không hiểu sao không tức giận được. Trêи mặt lão thái thái hiện lên vẻ kinh ngạc, nhỏ đến khó phát hiện. Cao lão gia tử nhìn thấy gương mặt của Tạ Tích, mặt đen như đít nồi.
Bùi Hồi thấy cảnh này đã hiểu, đây là muốn bát phương hội thẩm mà, vội vàng kéo Tạ Tích đến bên người, nghiễm nhiên lộ tư thái che chở: “Ông ngoại, bà ngoại, cậu cả mợ cả…… Anh ấy tên Tạ Tích, là ——” vốn định giới thiệu là bạn bè, nhưng lập tức sửa lời nói: “Bạn trai con.”
Cao lão gia tử nhẹ nhàng gật đầu rồi không nói gì nữa, thái độ lãnh đạm đến mức khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Chốc lát sau, không thấy ai mở miệng nói chuyện. Lão gia tử ho khan một tiếng thật mạnh: “Thằng cả à ——”
Cậu cả Cao khẩn trương an ủi: “Ba, chuyện gì ạ?” Lão gia tử hung hăng liếc mắt trừng chú một cái, cậu cả Cao hoàn hồn, tư thái đàng hoàng biểu cảm nghiêm túc: “Vào cửa là khách, mời ngồi.”
Lần ra oai phủ đầu đầu tiên, nói rõ không đồng ý quan hệ giữa Tạ Tích và Bùi Hồi, chỉ coi y là khách.
Mười mấy người ngồi chếch phía sau cậu cả Cao, tất cả đều mang vẻ mặt vô tình rất ngạo mạn nhìn Tạ Tích. Người bình thường nhìn thấy cảnh này phỏng chừng chân đã mềm nhũn cả ra, dù chân không nhũn cũng biết mình không được hoan nghênh, đang bị bài xích. Nếu năng lực thừa nhận của tâm lý yếu đuối, chỉ sợ tự biết thân biết phận rút lui.
Đáng tiếc người đứng đây lại là lão quỷ ngàn năm, chiến trường nguy cấp gặp phải mười vạn đại quân còn từng gặp qua, huống chi y có chuẩn bị mà đến. Tạ Tích cười cười, lễ nghi khí độ không sai sót nào, thản nhiên thong dong ngồi xuống.
Phòng khách thực an tĩnh, chỉ có thanh âm va chạm của chén trà và ấm trà, và tiếng nước sôi ục ục, mọi người mở to mắt nhìn chằm chằm Tạ Tích, trong đầu tìm phương pháp thử thách nhân phẩm của y. Nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện, Bùi Hồi đành bắt chuyện: “Tạ Tích mang theo chút quà cáp biếu cả nhà, có ai muốn nhìn qua không?”
Lão gia tử tức giận: “Có chạy mất được đâu.” Khuỷu tay đã chìa ra ngoài rồi kia, rụt rè chút đi.
Bùi Hồi mặt vô biểu tình: Mọi người bắt nạt người đàn ông của con, còn không biết xấu hổ kêu con rụt rè á?
Lão gia tử bĩu môi, quay mặt nghiêng đầu không thèm nhìn Bùi Hồi nữa. Ông hờn dỗi đồng thời không tự tin giằng co lắm, mười mấy người bắt nạt Tạ Tích một thân một mình cũng hơi quá đáng. Huống hồ người ta trước sau ôn ôn hòa hòa không tức giận, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo, rất kéo độ hảo cảm. Các trưởng bối Cao gia cũng không còn kiên trì nữa, nhưng đám tiểu bối Cao gia toàn một đám vứt lương tâm cho chó ăn rồi, không ra oai phủ đầu với Tạ Tích tuyệt không từ bỏ.
Anh họ cả [1] của Bùi Hồi nói: “Vậy mau mở ra xem lễ vật là gì, cái thứ quà biếu ấy mà, không quan trọng đắt hay rẻ, mà phải có thành ý. Trong xã giao học có câu này ‘từ quà cáp mà thấy được nhân phẩm’, anh cảm thấy rất có đạo lý, nhưng chủ yếu vẫn phải nhìn ở thành ý. Có quan trọng hay không còn phải xem tâm ý.” Vừa chém một tràng vừa đưa mắt ra hiệu đám anh chị em trong nhà, Bùi Hồi nghe đến trợn trắng mắt, rất muốn đánh anh một trận.
[1] Nguyên văn: Đại biểu huynh – người sinh ra đầu tiên bên họ ngoại.
Tạ Tích cười cười, nhéo nhéo tay Bùi Hồi. Đứng dậy nói một câu với lão thái thái: “Nghe nói ngài có nghiên cứu sâu về trù nghệ, cháu có sưu tầm một quyển thực đơn, trong đó còn có hơn mười món ăn kết hợp giữa thực phẩm và thuốc. Đều được chọn lọc từ các loại sách cổ ra, chỉ có thể xem như mượn hoa hiến phật biếu ngài.” Nói xong liền lấy ra hai món trong đống quà cáp, trong đó có một món là đôi vòng tay ngọc lục bảo.
Người Cao gia ngầm hít một hơi thật sâu, động tác nhất trí nhìn về phía lão thái thái, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thán: Giang sơn nguy rồi.
Cả đời lão thái thái nhiệt tình yêu thương trù nghệ, lúc còn trẻ khi vẫn còn là học đồ đã có không ít đại nhân vật ngàn dặm xa xôi đến mời bà về làm một bữa cơm danh trù. Giờ già rồi tuy không xuống bếp nữa nhưng vẫn không muốn buông tha trù nghệ mà bà dành cả đời yêu mến. Một chiêu của Tạ Tích hoàn toàn gãi đúng chỗ ngứa, lão thái thái vốn không có khả năng từ chối.
Quan trọng là bà là bà chủ gia đình, địa vị tối cao, lão thái thái chính là thành trì kiên cố, một khi bị phá, non sông tổ quốc cũng lâm nguy.
Cao lão thái thái không chối từ mà nhận lấy, khinh thanh tế ngữ nói: “Chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn cậu.” Bà đây là chấp nhận thân phận của Tạ Tích rồi, đổi lại là người khác, khẳng định phải ra oai phủ đầu. Chỉ là không ngờ, kẻ gặm cải trắng nhà mình lại là ân nhân của bà.
Nghe vậy, Bùi Hồi kinh ngạc: “Bà ngoại, hai người quen nhau sao?”
“Khoảng thời gian trước ông ngoại con bị cảm mạo ho khan, thuốc Trung thuốc Tây chẳng có tác dụng gì, để lâu càng ngày càng nghiêm trọng. Đúng lúc gặp được Tạ Tích ở chợ bán thức ăn, nó mách cho bà một món tiềm thuốc bắc, bà về mấu thử cho ông ngoại con ăn, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Trêи thực tế bà cũng không kể hết cho mọi người nghe, lúc ấy lão thái thái bị trượt chân ở chợ bán thức ăn, được Tạ Tích kịp thời đỡ được. Bằng không bộ xương già của bà một khi ngã xuống có khi mất nửa cái mạng. Song bà cũng không đề cập trước mặt cả nhà, một là không để họ phải lo lắng, hai là phải biết rằng không thể không ra oai phủ đầu được.
Ân cứu mạng là một chuyện, tới cửa cầu hôn phải vượt năm ải, chém sáu tướng lại là chuyện khác.
Lão thái thái cười ha hả, hiền lành hòa ái, ngồi ngay ngắn một bên tỏ vẻ mình không nhúng tay chỉ xem diễn.
Người Cao gia không dám đắc tội với lão thái thái bà chủ gia đình, chỉ có thể tuyệt vọng với pháo đài bị công phá, cũng may thái độ của bà là trung lập, vẫn cứu vãn được. Bên anh họ cả ngược lại khuyến khích lão gia tử, đừng nhìn Cao gia lão gia tử cả ngày chỉ biết cắm đầu vào chơi cờ như ông bụt ông tiên trong truyện cổ tích, thật ra tính tình nóng nảy cứng đầu.
Bùi Hồi lo lắng Tạ Tích chọc ông ngoại không vui vẻ, đang muốn tiến lên chắn trước mặt y nói hai câu. Tạ Tích đã đứng trước mặt hắn, xách theo hộp quà nói: “Một chút tâm ý nhỏ, hy vọng ngài thích.”
Lão gia tử xụ mặt xuống, hừ lạnh một tiếng trực tiếp biểu đạt bất mãn. Sự bất mãn này đến quá đột ngột, người Cao gia tức khắc hai mặt nhìn nhau, bọn họ định ra oai phủ đầu với Tạ Tích, chứ không muốn làm y khó xử. Rốt cuộc Tạ Tích vẫn do Bùi Hồi dẫn về, làm thế nào cũng phải cho Bùi Hồi mặt mũi.
Nhưng mà lão gia tử chân chính không vui vẻ ở chỗ ông và Tạ Tích đã quen nhau lâu như vậy, lại còn là bạn cờ. Ban ngày còn khen Tạ Tích là một người đàn ông tốt yêu vợ thương con không dứt miệng, lại còn khoe khoang cháu ngoại mình muốn dẫn bạn gái về thăm nhà, tối đến đã biết ‘cô vợ’ kia hóa ra là cháu ngoại bảo bối, ‘bạn gái’ của cháu ngoại chờ mong đã lâu lại là bạn cờ của mình!
Lão gia tử tâm tình phức tạp, hảo cảm dành cho Tạ Tích tụt về âm vô cực, không khỏi suy đoán mục đích của y. Ông ý vị thâm trường: “Người trẻ tuổi, tâm tư đừng quá nặng.”
Bùi Hồi nhíu mày, ở trong mắt hắn, Tạ Tích trời quang trăng sáng, đánh giá ‘nặng tâm tư’ này hơi quá đáng rồi. Chẳng qua là quà biếu gãi đúng chỗ ngứa mà thôi, đổi góc nhìn khác, cũng vì người mình yêu nên mới tốn tâm tư lấy lòng người nhà.
Tạ Tích nhẹ giọng nói với Bùi Hồi: “Không có việc gì.” Sau đó mở quà tặng ra, bên trong là bàn cờ gỗ phỉ* sang quý hiếm thấy, hai hộp đựng quân cờ bằng ngọc thạch đen trắng. “Trước kia từng nghe ngài nhắc đến quân cờ ngọc thạch, may quá cháu cũng có một bộ. Nay xin tặng ngài, hy vọng đừng ghét bỏ.”