Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 63

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

...

Gà bay chó chạy, hổ gầm vang rừng, thác đỗ từ 3 nghìn mét, Sao Hỏa đâm vào Trái Đất, núi lửa phun trào.

Nguyên Dịch chỉ cảm thấy đầu óc mình ù ù, trái tim giống như một con thỏ chạy đông chạy tây, ngoại trừ đứng ngây ngốc, cái gì cũng không biết. Nhan Khê vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt đỏ bừng của anh, có chút nóng.

"Đừng, đừng lộn xộn." Nguyên Dịch nắm lấy bàn tay đang quấy rối của cô, "Phải rụt rè."

"Hừ!" Nhan Khê rút tay ra, xoay người đi. Nguyên Dịch thấy cô tức giận, vội vàng đưa tay bắt lấy cô, "Tức giận?"

"Anh ghét bỏ tôi không đủ rụt rè, tôi không thể tức giận sao." Nhan Khê nghiêng mắt nhìn anh, "Vừa rồi còn nói muốn theo đuổi, quay lưng liền ghét bỏ tôi, tôi không ở lại đây chướng mắt anh nữa."

"Ai nói anh ghét bỏ" Nguyên Dịch xoay vai cô lại, "Không ghét bỏ, không ghét bỏ."


"Thật sao?" Nhan Khê nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi.

"Anh nói dối với em có lợi ích gì chứ." Nguyên Dịch thấy sắc mặt Nhan Khê tốt hơn nhiều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, phụ nữ thật sự quá phức tạp, nói tức giận liền tức giận, một chút dấu hiệu cũng không có. Anh có chút lo lắng để Nhan Khê ở nhà một mình: "Em một mình ở nhà, anh có chút lo lắng, nếu không tạm thời đến nhà anh ở đi."

"Em chỉ vừa mới đồng ý cho anh theo đuổi, anh liền có loại tâm tư đen tối này, Nguyên tiểu nhị, em đúng là nhìn lầm anh." Nhan Khê tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, "Không nghĩ tới anh lại là loại người này."

"Cái gì?" Nguyên Dịch sửng sốt một chút, mới hiểu được lời này của Nhan Khê là có ý gì, hắn cắn răng nói, "Nhan Tiểu Khê! Trong đầu em cả ngày chứa cái gì vậy, không thể nghĩ chút chuyện đứng đắn sao, anh là lo lắng cho an toàn của em, em có thể suy nghĩ tốt hơn một chút không?"


Nhan Khê nhíu mày nhìn anh không nói lời nào.

Trực giác nói cho Nguyên Dịch biết, nếu như nói tiếp, hắn sẽ gặp xui xẻo.

"Ý anh là, anh thích tất cả những gì thuộc về em, chứ không phải vì vui đùa nhất thời." Nguyên Dịch sờ sờ mũi, "Bây giờ em có chút băn khoăn anh có thể hiểu, buổi tối điện thoại của anh vẫn trong trạng thái hoạt động, có bất kỳ vấn đề khác thường nào cũng phải gọi điện thoại cho anh biết."

"Em biết rồi, anh yên tâm, không sao đâu." Nhan Khê khẽ hôn lên đỉnh lông mày anh, "Vậy, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Nguyên Dịch ngây ngốc xoay người, đi hai bước cảm thấy tư thế có chút không được tự nhiên, mới phát hiện mình đều trong trạng thái bị động. Quay đầu nhìn Nhan Khê, cô đang vô tâm vô phế cười cười, một chút thẹn thùng của phụ nữ cũng không có.

Đây là người mình coi trọng, mình coi trọng, không tức giận.


Nguyên Dịch xoay người sải bước đi tới trước mặt Nhan Khê đang cười trộm, ôm cô vào trong ngực, xoa mái tóc mềm mại của cô hai cái, mới trở lại xe.

Nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch vừa rồi của mình, Nguyên Dịch không nhịn được mà bật cười.