Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 53

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

"Tôi có chút khát, tôi đi nghỉ ngơi một lát." Nhan Khê cảm thấy suy nghĩ của mình quá đen tối, không thể kiềm chế mà nhìn thẳng vào chân dài mông tròn của Nguyên tiểu nhị.

Nguyên - muốn mở miệng mời Nhan Khê phi ngựa lần nữa - Dịch:…

Người phụ nữ này lúc nào cũng làm người ta mất hứng.

Nhan Khê lấy một ly trà sữa nóng, nằm xuống ghế mềm, lấy điện thoại nhắn tin cho nhóm bạn bè.

Đại Hà: Có một người bạn khác giới vai rộng eo thon chân dài, tớ lại có xúc động muốn ôm eo, suy nghĩ của tớ có không thích hợp không?

Như Như: Có một người đàn ông cực phẩm như vậy sao? Cậu thèm muốn, tớ có thể thấu hiểu được, đi, đi cưa đỗ anh ta.

Đại Hà: Nhưng anh ta chỉ coi tớ là bạn! !

Mẫn Mẫn: Vậy thì biến hắn thành bạn trai rồi ăn hắn!

Đại Hà: Hai cậu đúng là quân sư quạt mo, tớ tin các cậu chính là bị ngốc.


Nhan Khê thấy hai người bạn không đáng tin cậy đã bắt đầu thảo luận trong công ty có mỹ nam cực phẩm gợi cảm cỡ nào, liền biết các cậu ấy không có cách gì tốt, cuối cùng dứt khoát đăng bài lên mạng.

Tiểu Cầm là một cư dân mạng thường xuyên tham gia các diễn đàn, cuối tuần không cần phải đi làm, cô nằm trên giường lướt xem các bài đăng trên diễn đàn, kết quả thấy một bài viết rất kỳ lạ.

Chủ bài đăng nói đột nhiên phát hiện bạn bè khác giới rất gợi cảm, muốn sờ eo hắn, ăn đậu hủ hắn, như vậy có bình thường không?

Bình thường?

Tất nhiên là không bình thường, đây quả thực là tư tưởng hèn mọn của đám đàn ông?!

Cô dùng điện thoại di động lạch cạch một đoạn, nói cho dù đối phương là bạn bè, cũng phải tôn trọng đối phương, nếu không phải thật lòng thích, chỉ là mê luyến thân thể đối phương, cũng không nên gây phiền cho một cô gái tốt như vậy!


Đánh xong một đoạn đối thoại dài, cô ấy còn có chút khó chịu, lại bổ sung một câu.

【Không có tình cảm còn muốn ăn đậu hũ, đều là đùa giỡn lưu manh! 】

Nhan Khê nhìn thấy đoạn hồi âm này, cảm thấy đối phương nói rất có đạo lý, chân thành nói lời cảm ơn với đối phương, hơn nữa nói rõ mình không phải nam, mà là nữ.

Tiểu Cầm thấy chủ bài đăng này bị mình mắng một trận, còn khách khí nói cảm ơn cô, đối với người này ấn tượng tốt hơn một chút, cuối cùng phát hiện chủ bài đăng không phải là đàn ông hèn mọn, mà là một em gái, nhất thời ngữ khí thay đổi.

【Em gái, sờ eo lại không thể mang thai, nếu em thật sự cảm thấy hứng thú, sờ một cái cũng không sao.】

Nhan Khê:...

Thế đạo này rốt cuộc là bị sao vậy?

Ngẩng đầu thấy Nguyên Dịch đã xuống ngựa đi về phía này, cô vội vàng tắt phần mềm diễn đàn, thuận tay mở Weibo, làm bộ như đang nghiêm túc lướt Weibo.


Nguyên Dịch nhìn Trương Vọng và Vũ Nhi, quay đầu ngồi xuống bàn của Nhan Khê, "Buổi chiều sẽ đi chèo thuyền câu cá giữa hồ, cô có muốn đi không?"

"Câu cá gì?" Nhan Khê hỏi, "Cẩm lý?"

"Tôi thấy cô mỗi ngày chia sẻ mấy bài cẩm lý may mắn, làm cho đầu óc bị ngớ ngẫn", Nguyên Dịch tháo mũ bảo vệ xuống, "Cẩm lý có ăn được không?"

"Không ăn được" Nhan Khê hai tay nâng mặt, cười tủm tỉm nhìn Nguyên Dịch, "Vậy thì, anh còn cưỡi ngựa nữa không?"

"Như thế nào, cô muốn cùng tôi cưỡi ngựa?" Nguyên Dịch nhướng mày liếc cô, "Vừa rồi không phải sợ sao?"

"Tôi ngồi ở đây chính là tự mình vượt qua nỗi sợ hãi." Nhan Khê vẻ mặt vô tội, đôi mắt to chớp chớp, "Đại lão, mang tôi theo với."

"Xuy."

Nguyên Dịch nhận đồ uống do phục vụ đưa tới uống một ngụm, quay đầu thấy Nhan Khê còn nhìn chằm chằm mình, "Cô muốn tôi mang theo tôi liền mang? Không biết mất mặt."
Nhan Khê bĩu môi: "Không mang theo thì thôi." Xem ra đậu hủ hôm nay ăn không được.

Nguyên Dịch nghiêng đầu nhìn Nhan Khê một cái, uống hai ngụm trà, lấy điện thoại ra lướt hai cái, lại quay đầu nhìn cô một cái, ngón cái vẽ tới vẽ lui trên màn hình điện thoại di động, một lúc lâu sau mới buông điện thoại xuống, "Đi thôi, tôi dẫn cô đi."

Nhan Khê nhất thời mặt mày hớn hở, đứng dậy đi theo phía sau Nguyên Dịch.

"Con ngựa này cao thật đấy." Nhan Khê vươn một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con ngựa, con ngựa không có bất kỳ phản ứng gì, lá gan của cô lớn hơn một chút, nhẹ nhàng sờ sờ sau lưng nó, "Màu lông mịn màng, mắt còn to, giá trị nhan sắc này nhất định là một con ngựa đẹp trai."

Nguyên Dịch ngồi trên lưng ngựa, đưa tay cho Nhan Khê, "Lên đi."

Nhan Khê đưa tay cho Nguyên Dịch, một người kéo, một người bò, kết quả Nhan Khê không bò lên.
Thật xấu hổ.

"Nhan Tiểu Khê, đầu óc của cô bị bỏ quên ở nhà à?" Người mới bắt đầu cưỡi ngựa không giẫm lên ghế đẩu, sẽ có thể leo lên lưng ngựa được sao?

"À, tôi quên mất anh không phải là nam chính trong phim, không thể lập tức kéo người lên lưng ngựa." Nhan Khê trợn trắng mắt lên trời, dưới sự trợ giúp của huấn luyện viên, giẫm lên ghế ngựa.

Nguyên Dịch:...

Một ngày không làm cho hắn tức giận, người phụ nữ này sẽ không ngừng nghỉ!

Quên đi, phụ nữ thường thích nói chuyện không có lý lẽ, cũng không nên cùng cô chấp nhặt.

"Ngồi vững chưa?" Nguyên Dịch thấy Nhan Khê túm lấy quần áo của mình, hai chân kẹp bụng ngựa, "Tôi dẫn ngựa đi bộ trước để cô làm quen."