Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 25
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Cuối cùng Nguyên Dịch cũng không nói cho Trương Vọng biết đầu óc mình rốt cuộc xuất hiện triệu chứng gì, hắn lấy lý do mình muốn ngủ, quang minh chính đại gián đoạn cuộc nói chuyện.
Trương Vọng cảm thấy, nếu không phải là anh em tốt nhiều năm của mình, Nguyên Dịch sớm nên bị kéo vào danh sách đen.
Sáng sớm cuối mùa thu ở Đế Đô, chính là thời điểm không lạnh không nóng. Buổi sáng Nguyên Dịch không uống nước không ăn cơm, bụng đói chạy tới bệnh viện. Bệnh viện đã sớm biết bạn tốt của thiếu gia sẽ đến kiểm tra sức khỏe, Nguyên Dịch vừa đến cửa bệnh viện, liền có người tiếp đãi.
Phối hợp với bác sĩ làm xong các công tác lấy mẫu xét nghiệm, Nguyên Dịch đang chuẩn bị đi kiểm tra điện tâm đồ, Trương Vọng hấp tấp chạy đến.
"Hắn là thành viên cứng trong tổ chức nghỉ ngơi đúng giờ, khi nào thức đêm?", Trương Vọng thở phào nhẹ nhõm, tim không thành vấn đề là được rồi, "Đi, đi kiểm tra não.”
Bộ não rắc rối hơn tim, và y học ngày nay vẫn chưa hoàn toàn vượt qua vấn đề khó khăn này. Nguyên Dịch kiểm tra xong vẫn không phát hiện ra vấn đề, thậm chí còn có bác sĩ đến kiểm tra chỉ số thông minh dành người trưởng thành, kết quả là chỉ số IQ của anh cao hơn những người bình thường.
Sớm biết sẽ không cùng hắn chạy chuyến này, lãng phí thời gian, "Đi, hôm nay cậu thế nào cũng phải mời tớ ăn cơm."
Nguyên Dịch nhìn từng tờ báo cáo kiểm tra này, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, thân thể hắn không thành vấn đề, vì sao lại xuất hiện đủ loại tình huống không thích hợp?
"Đi thôi, đại thiếu gia" Trương Vọng thấy hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tức giận nói, "Cậu đây là hoài nghi trình độ y tế của bệnh viện nhà tớ?”
Nguyên Dịch trầm tư một lát: "Thật sự không sao chứ?"
"Tớ đi" Trương Vọng hung hăng vỗ đầu vai Nguyên Dịch vài cái, "Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại người kỳ quái như cậu, thân thể không có bệnh còn phải hy vọng có chuyện gì sao?”
"Được rồi, tớ thuận tiện đem Lộ Lộ nhà tớ đón qua."
“Không phải gọi là Tiểu Vy sao?”
"Đã đổi, không thú vị" Trương Vọng cười đến không chút để ý, "Quá nhiều việc, suýt chút nữa không nhận ra tớ.”
Anh nhớ rõ cách đây không lâu người kia tên là Tiểu Vy, còn nói anh chủ nghĩa đại nam nhân, lúc này mới bao lâu liền đổi người?
Nguyên Dịch đối với cuộc sống riêng tư của người khác không có hứng thú, không hỏi nhiều nữa, "Được, tớ gọi điện thoại cho mấy người bạn khác, gọi lên đi cùng nhau thêm náo nhiệt.”
Bạn tốt nhiều năm, mặc dù mọi người bây giờ không nhàn nhã như khi còn trẻ, nhưng tình cảm không phai nhạt.
Một vài người bạn cũ tụ tập với nhau, Từ Kiều Sinh tháo mũ kính râm xuống, ngồi ở trên ghế thở hổn hển.
"Kiều Sinh, cậu đây là đi làm đại minh tinh hay đi làm trộm?" Trương Vọng nhịn không được giễu cợt, "Ăn mặc như vậy, nhân viên phục vụ làm sao cho cậu vào?”
"Cậu cứ cười đi." Từ kiều Sinh ngồi ngay ngắn, "Cậu không mang bạn gái nhỏ đến sao?"
"Vốn là định mang theo, bất quá hôm nay là mấy người bạn tụ tập, sẽ không để cho cô đến góp vui nữa." Trương Vọng phất phất tay, không để nhân viên phục vụ rót trà cho mình, tự mình cầm ấm trà rót một ly, "Xem ra vẫn là Nguyên nhị thiếu có chút mặt mũi, gọi mọi người đến đầy đủ."
Nguyên Dịch nghe được hắn nhắc mình, gọi đồ ăn hắn cũng không ngẩng đầu lên: "Đuổi cậu ra ngoài, lại thiếu đúng một chỗ."
Trương Vọng: ...
Mấy anh em gọi món, Trương Vọng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, lần trước tớ giới thiệu cho cậu nhà hàng Tứ Xuyên kia, cậu đi ăn chưa, hương vị thế nào?"
"Còn chưa đi." Nguyên Dịch suy nghĩ mình hẹn với Nhan Khê, "Khách nhân không có thời gian."
Mấy vị hảo hữu mơ hồ có chút ngoài ý muốn, Nguyên Dịch ở Đế Đô coi như là nhân vật có danh tiếng, cách lần trước hỏi nhà hàng thời gian gần hai tuần, ai bày ra phổ lớn như vậy, muốn hắn chờ lâu như vậy? với tính cách của Nguyên nhị thiếu, cũng không thể nhịn lâu được như vậy.
Thấy Nguyên Dịch không có ý giải thích, mấy người cũng ngượng ngùng không hỏi, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm tò mò.
Nguyên Dịch biết bọn họ tò mò, nhưng không hiểu sao cảm thấy, việc này ngàn vạn lần không thể nói ra miệng. Anh quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, chỉ chỉ TV trên tường, "TV có thể bật không?"
"Có thể" Nhân viên phục vụ vội vàng lấy điều khiển từ xa, "Xin hỏi ngài muốn xem chương trình nào, tôi sẽ giúp ngài tìm ngay lập tức."
"Không cần, tôi tự mình tìm." Nguyên Dịch cầm lấy điều khiển từ xa, bắt đầu tìm đài Kênh 8 Đế Đô.
Công việc của người mới không dễ làm, hôm nay là lần đầu tiên Nhan cẩu độc thân dẫn chương trình tin tức, anh liếc mắt một cái coi như là ủng hộ cô làm việc.
"Anh Dịch, có cái gì hay?" Từ Kiều Sinh nhìn đài truyền hình, bảng hiệu rất quen mắt, bất quá phía sau còn có một thanh ngang số 8, hắn liền biết đây là đài địa phương Đế Đô.
Trên TV một người đang dùng giọng cường điệu nói một sản phẩm nào đó tốt đến mức nào, một trung tâm thương mại nào đó có bán ở tầng mấy, toàn bộ không hề có tiêu chuẩn nghệ thuật đáng nói, đơn giản thô bạo, còn cố ý nhấn mạnh địa điểm bán hàng, rất có một loại cảm giác lắc đầu người ép buộc bán hàng.
"Không có gì, bật TV thêm náo nhiệt." Nguyên Dịch đặt điều khiển từ xa trước mặt mình, một bộ dáng "Anh không có ý định đổi đài".
"Được... anh vui vẻ là tốt rồi". Từ Kiều Sinh ép buộc mình dời mắt khỏi TV, hắn là một nam nghệ sĩ nổi tiếng, tuyệt đối không thể bị đài truyền hình thô tục như vậy tẩy não, nhưng tầng mấy của một trung tâm thương mại nào đó, vẫn bị anh ta ghi nhớ trong đầu.