Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 23
Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Nguyên Dịch tiếp nhận phỏng vấn hơn mười phút, nhưng cắt vào trong chương trình chỉ còn lại khoảng ba phút, trong ba phút này, trong ống kính ngoại trừ anh ra, cũng chỉ có nửa cánh tay cầm micro của Nhan Khê.
"Nhị thiếu, con thật ăn ảnh." Dì Lý có chút tự hào, "So với những nam diễn viên ngoài kia còn đẹp hơn, ngày mai dì phải cùng các lão bà khen một chút, nói nam thanh niên trên TV này chính là nhị thiếu nhà tôi."
Các lão bà trong miệng dì Lý, là một ít lão thái thái cùng dì giúp việc gia đình trong khu biệt thự, gần đây không ít người già thích xem chương trình này, mọi người không có việc gì tụ tập cùng một chỗ, sẽ nói chuyện một chút trong chương trình phát sóng nội dung gì, nữ MC xinh đẹp như vậy, không biết có bạn trai hay không vân vân mây mây.
Nguyên Dịch thay dép lê, ngẩng đầu lên xem TV, Nhan Khê đang phỏng vấn một lính cứu hỏa, ghi chú về thông tin của lính cứu hỏa này, so với anh ta tỉ mỉ hơn nhiều, tuổi tác, tên, thuộc về đội cứu hỏa khu nào, đều được đánh dấu rõ ràng.
Sự khác biệt này có quá rõ ràng không?
Nhan Khê đang vẽ tranh, nghe thấy điện thoại WeChat âm thanh thông báo, cô cũng không xem, cho đến khi truyện tranh hoàn tất, sau khi tải lên Weibo, cô mới nhớ tới có tin nhắn Wechat chưa đọc.
Nguyên tiểu nhị: Chương trình về lính cứu hoả này tôi đã xem, cũng không tệ lắm.
Được vị đại thiếu gia này khen ngợi, Nhan Khê cười cười, trả lời tin tức của đối phương.
Nguyên Dịch đợi gần một tiếng đồng hồ, rốt cục đợi được hồi âm của Nhan Khê, đọc xong hồi âm của đối phương, hắn định chế nhạo mấy câu đối với cô, đều từ trong lòng xóa đi. Trong lòng anh rất rõ ràng, nếu ghi rõ anh là nhị thiếu đổng Trường Phong, đối với một chủ trì nhỏ nhoi như Nhan Khê mà nói sẽ càng có lợi, nếu lấy anh xào nấu tin tức, cô thậm chí có thể đi làm MC với nền tảng tốt hơn, không cần phải ở lại đài truyền hình nhỏ không có bao nhiêu tiền đồ này, đi theo đồng nghiệp chen chúc trong xe tải, chạy tới chạy lui trong ngày nắng nóng, rõ ràng là người dẫn chương trình, lại làm hai công việc phóng viên và MC.
Nhan cẩu độc thân: Là tôi nên nói cảm ơn anh, nếu không có anh, chương trình này không thể thành công.
Nguyên Dịch mở vòng bạn bè click vào Nhan Khê, bên trong vẫn như cũ không có nội dung mới, chỉ là ảnh đại diện từ Mao Huyết Vượng đổi thành xiên thịt dê nướng. Nhìn tấm ảnh xiên thịt dê thoạt nhìn rất thơm này, Nguyên Dịch cũng không biết mình nghĩ như thế nào, thế nhưng lại cảm thấy Nhan Khê nữ nhân này có chút đáng yêu.
Anh mở tư liệu của đối phương, muốn đổi tên ghi chú cho Nhan Khê, nhưng đổi tới đổi lui, vẫn cảm thấy Nhan cẩu độc thân thú vị hơn, không còn cách nào khác bất đắc dĩ không đổi nữa.
Chương trình này mặc dù không phải câu chuyện quá cảm động, nhưng hậu kỳ rất dụng tâm. Mở đầu là một khuôn mặt mỉm cười, âm thanh nền trong lúc lính cứu hỏa tự giới thiệu.
"Tôi tên là Vương Hải, năm nay 19 tuổi, đội viên đội 1 đội phòng cháy chữa cháy..."
"Tôi tên là Bành Hùng, năm nay 22 tuổi, đội trưởng đội 2 đội phòng cháy chữa cháy..."
Trong những bức ảnh đầy màu sắc, nụ cười của họ là tươi sáng chân thực, giống như một mặt trời nhỏ.
Sau khi ảnh màu biến mất, nhạc nền bỗng nhiên trở nên trầm xuống, hình nền là một chùm hoa cúc trắng, ảnh nền cũng biến thành màu đen trắng, âm thanh nữ trầm thấp vang lên.
"Anh tên là Viên Dương..."
"Anh tên là Chân Hàng..."
“Anh tên là Dương Quang..."
Đây là một danh sách các nhân viên cứu hỏa đã hy sinh, mỗi khi đọc một cái tên, tất cả mọi người run. Những người này đều còn rất trẻ, tuổi trẻ chỉ cần nghĩ đến bọn họ đã hy sinh, sẽ làm cho người ta nhịn không được cay mũi.