Đừng Buông Tay Anh
Chương 41: Thay Thế
Đêm khuya tịch mịch.
Hạ Cảnh Tây dáng người thẳng tắp đứng ở dưới lầu đợi hồi lâu, ngón tay kẹp điếu thuốc sắp cháy hết, khói thuốc nhàn nhạt bao phủ khiến vẻ mặt anh mơ hồ.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh ấn dụi tàn thuốc chuẩn bị rời đi, ngay lúc chuẩn bị thu hồi tầm mắt, ban công vốn tối đen ở lầu 21 bỗng nhiên sáng đèn.
Anh dừng lại theo thói quen.
Không bao lâu sau, thấy một đạo thân ảnh vội vàng đi đi lại lại.
Lông mày hơi nhíu lại, Hạ Cảnh Tây mím môi mỏng, không chút do dự bảo tài xế lấy di động cho anh gọi điện thoại cho Tang Nhược.
"Đô" thanh âm thế nhưng phá lệ dài dằng dặc vô cùng.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, kiềm chế lại kiềm chế, kiên nhẫn chờ đến khi bên kia nghe máy, anh cầm chặt di động, buột miệng thốt ra giọng điệu căng chặt: "Tang Nhược, xảy ra chuyện gì?"
Không có tiếng đáp lại.
Anh chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở của cô hơi dồn dập.
"Tang Nhược?"
"Phanh" một tiếng, giống như tiếng di động rơi xuống đất, Hạ Cảnh Tây thần sắc đột nhiên tối sầm lại, liền gọi hai tiếng Tang Nhược, cuối cùng chỉ nghe lại được âm thanh "Đô đô".
Anh gọi lại, không có người bắt máy.
Môi mỏng mím chặt thành đường thẳng tắp, Hạ Cảnh Tây thu mắt, lập tức đi nhanh về phía tòa chung cư.
Một đường đi tới tới tầng lầu cô ở, anh giơ tay gõ cửa: "Tang Nhược?"
Trước sau không có ai đáp lại.
Điện thoại cũng vậy, không ai nghe.
Tiết tấu hô hấp của Hạ Cảnh Tây khẽ biến, có chút nặng nề.
Anh lại gõ cửa, khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua khoá cửa sạch sẽ, là khóa cửa có thể dùng mật mã hoặc vân tay đều có thể mở, anh thình lình nhớ tới lúc trước cô thích lấy chuỗi con số nào đó làm mật mã.
Không một chút dừng lại, ngón tay anh trực tiếp nhập vào chuỗi số kia.
"Tích ——"
Mật mã sai.
Hạ Cảnh Tây thái dương bỗng dưng nhảy, chuẩn bị gõ cửa lại.
Cửa đột nhiên mở.
Tay anh thiếu chút nữa liền không khống chế được mà đụng phải mặt cô, cũng may anh nhanh tay lẹ mắt rút lại.
"Tang......"
"Anh Hành Thời, anh đã đến rồi à......"
Giọng điệu yêu kiều mềm mại, tràn ngập tín nhiệm.
Lại như là vô số thanh sắt, đột nhiên hướng Hạ Cảnh Tây mà đến, đâm vào sâu trong thân thể anh một cách nhanh chuẩn mà tàn nhẫn.
Trong nháy mắt, huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa, đau đớn chậm rãi tràn lan.
Con ngươi hơi co lại, đáy lòng Hạ Cảnh Tây cũng là bỗng chốc run lên thật mạnh.
Hô hấp không tự giác ngừng lại, ánh mắt anh tối tăm.
Ngăn trở biến mất, khuôn mặt rõ ràng của Tang Nhược nhiễm tầng nhàn nhạt đỏ ửng đập vào tầm mắt, trắng nõn cùng ửng hồng hoàn mỹ dung hợp, giống như vì cô mà phủ lên một tầng thẹn thùng khó nói nên lời.
Mắt đào hoa xinh đẹp mở to, rõ ràng không hề có ý tứ câu dẫn, nhưng vẫn lộ ra cổ khí tức vừa thuần khiết lại vừa khơi gợi dục vọng câu dẫn lòng người.
Đẹp đến chói mắt, phảng phất như làm người đảo điên.
Sau đó Hạ Cảnh Tây nhận ra rằng, cô vừa uống rượu, có nhàn nhạt mùi rượu tỏa ra từ trên người cô, quanh quẩn ở chóp mũi anh, lại thuận thế tận dụng mọi thứ quấy nhiễu thần kinh của anh.
Cô đang nhìn anh.
Đích xác mà nói, là nhìn "Quý Hành Thời."
Cô kêu anh là anh Hành Thời, cô cho rằng trước cửa là Quý Hành Thời, cô nhìn thấy chính là Quý Hành Thời, cô tín nhiệm ỷ lại cũng là Quý Hành Thời.
Không phải là anh.
Quý Hành Thời......
Trong cổ họng bỗng dưng trở nên nghẹn lại khó hình dung, môi mỏng gắt gao mím thành tuyến động đậy, anh trầm giọng khàn khàn hết sức gọi tên cô: "Tang......"
Cô lại quay người đi vào trong, có chút lảo đảo, như đã say hoàn toàn.
Dưới ánh đèn sáng chói, gương mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ, nhìn không ra nửa phần cảm xúc phập phồng.
"Không lừa em." Anh nói.
Tang Nhược bỗng chốc liền nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời cười yếu ớt, sinh động câu người.
Hạ Cảnh Tây thất thần.
Giây tiếp theo, liền thấy cô ngạo kiều mà nâng cằm lên, đầu ngón tay nắm lấy áo sơmi trước ngực anh, nói: "Vậy anh đút cho em."
Hạ Cảnh Tây dáng người thẳng tắp đứng ở dưới lầu đợi hồi lâu, ngón tay kẹp điếu thuốc sắp cháy hết, khói thuốc nhàn nhạt bao phủ khiến vẻ mặt anh mơ hồ.
Hút xong hơi thuốc cuối cùng, anh ấn dụi tàn thuốc chuẩn bị rời đi, ngay lúc chuẩn bị thu hồi tầm mắt, ban công vốn tối đen ở lầu 21 bỗng nhiên sáng đèn.
Anh dừng lại theo thói quen.
Không bao lâu sau, thấy một đạo thân ảnh vội vàng đi đi lại lại.
Lông mày hơi nhíu lại, Hạ Cảnh Tây mím môi mỏng, không chút do dự bảo tài xế lấy di động cho anh gọi điện thoại cho Tang Nhược.
"Đô" thanh âm thế nhưng phá lệ dài dằng dặc vô cùng.
Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, kiềm chế lại kiềm chế, kiên nhẫn chờ đến khi bên kia nghe máy, anh cầm chặt di động, buột miệng thốt ra giọng điệu căng chặt: "Tang Nhược, xảy ra chuyện gì?"
Không có tiếng đáp lại.
Anh chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở của cô hơi dồn dập.
"Tang Nhược?"
"Phanh" một tiếng, giống như tiếng di động rơi xuống đất, Hạ Cảnh Tây thần sắc đột nhiên tối sầm lại, liền gọi hai tiếng Tang Nhược, cuối cùng chỉ nghe lại được âm thanh "Đô đô".
Anh gọi lại, không có người bắt máy.
Môi mỏng mím chặt thành đường thẳng tắp, Hạ Cảnh Tây thu mắt, lập tức đi nhanh về phía tòa chung cư.
Một đường đi tới tới tầng lầu cô ở, anh giơ tay gõ cửa: "Tang Nhược?"
Trước sau không có ai đáp lại.
Điện thoại cũng vậy, không ai nghe.
Tiết tấu hô hấp của Hạ Cảnh Tây khẽ biến, có chút nặng nề.
Anh lại gõ cửa, khóe mắt lơ đãng nhìn thoáng qua khoá cửa sạch sẽ, là khóa cửa có thể dùng mật mã hoặc vân tay đều có thể mở, anh thình lình nhớ tới lúc trước cô thích lấy chuỗi con số nào đó làm mật mã.
Không một chút dừng lại, ngón tay anh trực tiếp nhập vào chuỗi số kia.
"Tích ——"
Mật mã sai.
Hạ Cảnh Tây thái dương bỗng dưng nhảy, chuẩn bị gõ cửa lại.
Cửa đột nhiên mở.
Tay anh thiếu chút nữa liền không khống chế được mà đụng phải mặt cô, cũng may anh nhanh tay lẹ mắt rút lại.
"Tang......"
"Anh Hành Thời, anh đã đến rồi à......"
Giọng điệu yêu kiều mềm mại, tràn ngập tín nhiệm.
Lại như là vô số thanh sắt, đột nhiên hướng Hạ Cảnh Tây mà đến, đâm vào sâu trong thân thể anh một cách nhanh chuẩn mà tàn nhẫn.
Trong nháy mắt, huyết nhục mơ hồ, máu tươi đầm đìa, đau đớn chậm rãi tràn lan.
Con ngươi hơi co lại, đáy lòng Hạ Cảnh Tây cũng là bỗng chốc run lên thật mạnh.
Hô hấp không tự giác ngừng lại, ánh mắt anh tối tăm.
Ngăn trở biến mất, khuôn mặt rõ ràng của Tang Nhược nhiễm tầng nhàn nhạt đỏ ửng đập vào tầm mắt, trắng nõn cùng ửng hồng hoàn mỹ dung hợp, giống như vì cô mà phủ lên một tầng thẹn thùng khó nói nên lời.
Mắt đào hoa xinh đẹp mở to, rõ ràng không hề có ý tứ câu dẫn, nhưng vẫn lộ ra cổ khí tức vừa thuần khiết lại vừa khơi gợi dục vọng câu dẫn lòng người.
Đẹp đến chói mắt, phảng phất như làm người đảo điên.
Sau đó Hạ Cảnh Tây nhận ra rằng, cô vừa uống rượu, có nhàn nhạt mùi rượu tỏa ra từ trên người cô, quanh quẩn ở chóp mũi anh, lại thuận thế tận dụng mọi thứ quấy nhiễu thần kinh của anh.
Cô đang nhìn anh.
Đích xác mà nói, là nhìn "Quý Hành Thời."
Cô kêu anh là anh Hành Thời, cô cho rằng trước cửa là Quý Hành Thời, cô nhìn thấy chính là Quý Hành Thời, cô tín nhiệm ỷ lại cũng là Quý Hành Thời.
Không phải là anh.
Quý Hành Thời......
Trong cổ họng bỗng dưng trở nên nghẹn lại khó hình dung, môi mỏng gắt gao mím thành tuyến động đậy, anh trầm giọng khàn khàn hết sức gọi tên cô: "Tang......"
Cô lại quay người đi vào trong, có chút lảo đảo, như đã say hoàn toàn.
Dưới ánh đèn sáng chói, gương mặt tuấn tú của Hạ Cảnh Tây vẫn như cũ, nhìn không ra nửa phần cảm xúc phập phồng.
"Không lừa em." Anh nói.
Tang Nhược bỗng chốc liền nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời cười yếu ớt, sinh động câu người.
Hạ Cảnh Tây thất thần.
Giây tiếp theo, liền thấy cô ngạo kiều mà nâng cằm lên, đầu ngón tay nắm lấy áo sơmi trước ngực anh, nói: "Vậy anh đút cho em."