Dư Ôn

Chương 11: Quà Tặng 2



Thẩm Du Tu bị Tưởng Nghiêu lừa gạt đưa đến nhà hàng, phát hiện người tới ăn bữa cơm này có một nửa là dân làm ăn, có mấy người cậu đã hợp tác qua, còn có số ít người cậu đã nghe người khác nói qua nhưng vẫn chưa từng gặp mặt.
Tưởng Nghiêu ngầm hiểu ý nhẹ nâng cằm, mặt không biểu cảm ấn cậu ngồi xuống ghế.
Cơ hội đưa tới cửa, Thẩm Du Tu đương nhiên sẽ không bỏ qua, lập tức không còn bộ dạng muốn đi nữa, nhìn Tạ Tuấn vừa mắt hơn một chút.

Tạ Tuấn đêm nay mang theo ý tứ tiếp khách, giúp Thẩm Du Tu mở rộng quan hệ.

Uống xong mấy lần rượu, tuy không có giấy tờ gì mang tính chất cam kết, nhưng ít nhất đối phương cũng đã mở miệng, tình nguyện sau này gặp lại, lúc gần đi vỗ vai Thẩm Du Tu, lớn miệng hẹn tuần sau gặp lại.
“Chết tiệt, đám người kia uống nhiều thật.”
Sau khi tiễn những người kia ra cửa, bọn họ trở lại gian phòng khác ngồi trên lô ghế dài uống trà.

Tạ Tuấn ngã xuống ghế sa lon, ấn bụng, một mặt đau khổ: “Thẩm ca, em tối nay uống không ngưng nghỉ, sắp ói ra cả rồi.”
“Tôi nghĩ cậu rất tỉnh táo đó chứ, uống thua bọn này hai ly.” Tưởng Nghiêu cười mắng.
Thẩm Du Tu uống cũng không ít, lúc này không còn tinh thần cùng hai người kia tranh luận nói ngoa, phất tay một cái nói: “Cậu phí tâm rồi.”
“Vậy chuyện kia…” Tạ Tuấn còn băn khoăn chính sự, rót trà đưa cho cậu: “Anh có thể giúp một chút không?”
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Thẩm Du Tu vừa nãy trên bàn rượu đã nghĩ chuyện này không thể không giúp rồi.

Cậu ngửa đầu uống một chén trà làm dịu lại dạ dày, ấn trán nói: “Muốn bao nhiêu?”
*Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: theo mình hiểu là đã nhận lòng tốt của người khác thì không thể không giúp đỡ.
Mắt Tạ Tuấn sáng lên, hiểu ý ngầm chấp thuận của Thẩm Du Tu, cười rót cho cậu thêm một chén: “Bốn, năm triệu, nếu anh tốt bụng thì nhiều hơn một chút cũng được.”
“Cậu đang thừa cơ hội sao?” Thẩm Du Tu thả xuống ly trà đã thấy đáy, loạng choà loạng choạng đứng dậy đi lấy áo khoác, dựa vào mép ghế sô pha ngáp: “Ngày mai đến công ty tôi nói chuyện.”
“Được, được.” Tạ Tuấn đạt được mục đích, mừng tít mắt, đặc biệt ân cần đỡ người đi ra ngoài: “Bên ngoài vẫn còn mưa, nếu không thì anh ở lại đây ngủ một đêm đi.” Hắn cười hì hì, lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ phòng nhét vào túi quần Thẩm Du Tu: “Phòng này em đã thuê trước rồi.”
Thẩm Du Tu liếc hắn một cái, tâm lĩnh thần hội ngoắc ngoắc môi: “Cậu ngược lại chuẩn bị thật chu toàn.”
“Không có gì.” Tạ Tuấn ấn thang máy tầng trệt, tự mình đem Thẩm Du Tu đến cửa phòng, cười xấu xa nói: “Cái này anh khẳng định sẽ thích.”
“Không quấy rầy anh nữa, chơi vui vẻ.


Ngày mai gặp lại ở công ty.”.