Độ Tươi
Chương 42
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Hà Tê nhìn trộm khuôn mặt của Vưu Tự ở ghế trước qua gương, mặt không chút cảm xúc, giống như đang thi hành công vụ.
“Đạo diễn Viên nói Phong Phong bị trầm cảm nhẹ sau sinh, liệu nguyên nhân lần này là do nó chăng?”
Tay phải anh giữ vô lăng, liếc cô qua kính chiếu hậu: “Anh không biết.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Nhà của họ à?”
“Ừ.”
“Tụ họp ở nhà họ có ích không? Hay là trực tiếp đến những nơi cô ấy thường lui tới tìm thử xem?”
“Anh không biết chị ấy thường lui tới những đâu.”
“Đạo diễn Viên thì sao?”
“… Anh ấy cũng không biết nốt.”
Hà Tê khó có thể tin nổi, nhích lại gần phía sau ghế lái: “Anh ấy cũng không biết nốt?” Trọng âm rơi vào từ thứ ba, “Tôi tưởng tình cảm của bọn họ rất tốt? Vợ chồng như đũa có đôi cơ mà? Đã sát cánh bên nhau hơn mười mấy năm mà ngay cả cô ấy thường thích đi đâu, đạo diễn Viên cũng không biết?”
“Mười mấy năm ấy Viên Dã Tuyền thường xuyên vắng nhà.”
Hà Tê nhớ ra những năm đó họ đều quay phim ở bên ngoài, đành hỏi lại: “Không phải mấy năm nay đạo diễn Viên đã lui về tuyến thứ hai rồi sao?”
“Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với họ nữa.”
“Hiện tại Phong Phong còn đi làm không? Hay chăm con toàn thời gian?”
Vưu Tự nghiêng đầu ngắm khuôn mặt ló ra của Hà Tê, đáp: “Thỉnh thoảng sẽ làm việc.”
“Mất tích lâu như vậy có nên gọi cảnh sát không?”
“Tìm trước rồi nói.”
Hà Tê gật đầu, trở lại vị trí cũ, che miệng ho nhẹ hai cái.
“Sao thế?”
“Tôi bị hóc xương lươn.”
Đúng lúc gặp ngã tư, Vưu Tự thực hiện một cú rẽ ngoặt lắt léo, Hà Tê không chú ý nên suýt chút nữa trượt sang phía bên kia của chiếc ghế.
Chỉ nghe thấy người ngồi phía trước thầm thì: “Lúc gắp được miếng lươn trong bát anh ta trông em vui lắm cơ mà.”
Hà Tê không trả lời, lòng rộn ràng như mùa xuân trẩy hội.
Hơn nữa cô thực sự có khúc xương trong cổ họng.
Hà Tê kéo góc áo của Vưu Tự từ phía sau, tay cô lập tức bị nắm lấy, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh.
Vưu Tự không nhìn cô, mà nhìn về phía Viên Dã Tuyền: “Bọn em đi trước, có việc gì nhớ gọi điện thoại.”
Viên Dã Tuyền thu hồi ý nghĩ lạnh lùng, muốn tránh xung đột nên nói: “Xin lỗi, để anh tiễn hai người.”
Anh ấy đứng dậy đi về hướng hai người, vừa đi tới cửa, một vật thể lạ bất ngờ từ bên cạnh bay tới.
Hà Tê theo phản xạ quay đầu muốn tay không bắt dao sắc.
Kết quả đương nhiên là thất bại, vật thể phản chiếu ánh sáng suýt chút nữa đã bay tới trước mắt cô, nhưng bị bàn tay phía sau nhanh chóng vươn ra hất bay, đập thẳng xuống đất.
Hóa ra là một cái ly thủy tinh.
Cô sợ hãi đến mức nuốt luôn cả xương lươn.
Căn phòng nhất thời đóng băng, Vưu Phong Phong muộn màng nhận ra hành vi của mình, vẻ mặt hoảng hốt, Viên Dã Tuyền cũng ngây ngẩn cả người, như thể không ngờ người vợ luôn lý trí lạnh lùng của mình lại suy sụp đến mức muốn tấn công anh ấy, mặc dù hướng ném hơi lệch một chút.
Hà Tê bị Vưu Tự kéo ra phía sau, tiện đà nghe thấy giọng nói tức giận của anh: “Vưu Phong Phong, chị ném đi đâu đấy!”
Giọng Vưu Phong Phong run run: “Xin lỗi Hà Tê, tôi không cố ý ném cô đâu…”
Cổ họng Hà Tê không còn xương lươn, tâm tình lập tức trở nên khoai khoái: “Phong Phong, không sao, cô không cố ý mà.”
Vưu Tự nghiêm nghị nói: “Hai người tự giải quyết chuyện của mình đi, đi thôi.”
Anh dẫn Hà Tê ra khỏi cửa, không đợi thang máy đã đi xuống lầu.
Hà Tê cảm thấy cảm xúc của Vưu Tự đặc biệt sa sút, dường như không chỉ vì mâu thuẫn giữa Viên Dã Tuyền và Vưu Phong Phong.
*
Bân: mấy bà bên Trung đặt giả thuyết nếu năm đó Vưu Tự không chia tay Hà Tê thì hai người có kết thúc giống Viên Dã Tuyền và Vưu Phong Phong hiện tại không, 90% trả lời là có. Bề ngoài là tình yêu mĩ mãn nhưng thực ra đã đánh mất bản thân trong cuộc sống lông gà vỏ tỏi. Vưu Phong Phong yêu và hi sinh rất nhiều cho Viên Dã Tuyền đấy chứ, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nhịn được làm tổn thương chồng mình. Chưa kể Vưu Tự còn rất bảo vệ Hà Tê, mỗi khi bả chịu khổ là ổng xót, rồi xích mích muốn đuổi về. Một hai lần còn chịu được, chứ nhiều lần như thế, với tính của Hà Tê chắc chắn sẽ chán ngay, cuối cùng là tan đàn xẻ nghé. Nên Vưu Tự đã đúng khi quyết định chia tay, nhưng cách làm của ổng quá tổn thương Hà Tê =))
“Đạo diễn Viên nói Phong Phong bị trầm cảm nhẹ sau sinh, liệu nguyên nhân lần này là do nó chăng?”
Tay phải anh giữ vô lăng, liếc cô qua kính chiếu hậu: “Anh không biết.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Nhà của họ à?”
“Ừ.”
“Tụ họp ở nhà họ có ích không? Hay là trực tiếp đến những nơi cô ấy thường lui tới tìm thử xem?”
“Anh không biết chị ấy thường lui tới những đâu.”
“Đạo diễn Viên thì sao?”
“… Anh ấy cũng không biết nốt.”
Hà Tê khó có thể tin nổi, nhích lại gần phía sau ghế lái: “Anh ấy cũng không biết nốt?” Trọng âm rơi vào từ thứ ba, “Tôi tưởng tình cảm của bọn họ rất tốt? Vợ chồng như đũa có đôi cơ mà? Đã sát cánh bên nhau hơn mười mấy năm mà ngay cả cô ấy thường thích đi đâu, đạo diễn Viên cũng không biết?”
“Mười mấy năm ấy Viên Dã Tuyền thường xuyên vắng nhà.”
Hà Tê nhớ ra những năm đó họ đều quay phim ở bên ngoài, đành hỏi lại: “Không phải mấy năm nay đạo diễn Viên đã lui về tuyến thứ hai rồi sao?”
“Anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với họ nữa.”
“Hiện tại Phong Phong còn đi làm không? Hay chăm con toàn thời gian?”
Vưu Tự nghiêng đầu ngắm khuôn mặt ló ra của Hà Tê, đáp: “Thỉnh thoảng sẽ làm việc.”
“Mất tích lâu như vậy có nên gọi cảnh sát không?”
“Tìm trước rồi nói.”
Hà Tê gật đầu, trở lại vị trí cũ, che miệng ho nhẹ hai cái.
“Sao thế?”
“Tôi bị hóc xương lươn.”
Đúng lúc gặp ngã tư, Vưu Tự thực hiện một cú rẽ ngoặt lắt léo, Hà Tê không chú ý nên suýt chút nữa trượt sang phía bên kia của chiếc ghế.
Chỉ nghe thấy người ngồi phía trước thầm thì: “Lúc gắp được miếng lươn trong bát anh ta trông em vui lắm cơ mà.”
Hà Tê không trả lời, lòng rộn ràng như mùa xuân trẩy hội.
Hơn nữa cô thực sự có khúc xương trong cổ họng.
Hà Tê kéo góc áo của Vưu Tự từ phía sau, tay cô lập tức bị nắm lấy, cô nhíu mày ngẩng đầu nhìn anh.
Vưu Tự không nhìn cô, mà nhìn về phía Viên Dã Tuyền: “Bọn em đi trước, có việc gì nhớ gọi điện thoại.”
Viên Dã Tuyền thu hồi ý nghĩ lạnh lùng, muốn tránh xung đột nên nói: “Xin lỗi, để anh tiễn hai người.”
Anh ấy đứng dậy đi về hướng hai người, vừa đi tới cửa, một vật thể lạ bất ngờ từ bên cạnh bay tới.
Hà Tê theo phản xạ quay đầu muốn tay không bắt dao sắc.
Kết quả đương nhiên là thất bại, vật thể phản chiếu ánh sáng suýt chút nữa đã bay tới trước mắt cô, nhưng bị bàn tay phía sau nhanh chóng vươn ra hất bay, đập thẳng xuống đất.
Hóa ra là một cái ly thủy tinh.
Cô sợ hãi đến mức nuốt luôn cả xương lươn.
Căn phòng nhất thời đóng băng, Vưu Phong Phong muộn màng nhận ra hành vi của mình, vẻ mặt hoảng hốt, Viên Dã Tuyền cũng ngây ngẩn cả người, như thể không ngờ người vợ luôn lý trí lạnh lùng của mình lại suy sụp đến mức muốn tấn công anh ấy, mặc dù hướng ném hơi lệch một chút.
Hà Tê bị Vưu Tự kéo ra phía sau, tiện đà nghe thấy giọng nói tức giận của anh: “Vưu Phong Phong, chị ném đi đâu đấy!”
Giọng Vưu Phong Phong run run: “Xin lỗi Hà Tê, tôi không cố ý ném cô đâu…”
Cổ họng Hà Tê không còn xương lươn, tâm tình lập tức trở nên khoai khoái: “Phong Phong, không sao, cô không cố ý mà.”
Vưu Tự nghiêm nghị nói: “Hai người tự giải quyết chuyện của mình đi, đi thôi.”
Anh dẫn Hà Tê ra khỏi cửa, không đợi thang máy đã đi xuống lầu.
Hà Tê cảm thấy cảm xúc của Vưu Tự đặc biệt sa sút, dường như không chỉ vì mâu thuẫn giữa Viên Dã Tuyền và Vưu Phong Phong.
*
Bân: mấy bà bên Trung đặt giả thuyết nếu năm đó Vưu Tự không chia tay Hà Tê thì hai người có kết thúc giống Viên Dã Tuyền và Vưu Phong Phong hiện tại không, 90% trả lời là có. Bề ngoài là tình yêu mĩ mãn nhưng thực ra đã đánh mất bản thân trong cuộc sống lông gà vỏ tỏi. Vưu Phong Phong yêu và hi sinh rất nhiều cho Viên Dã Tuyền đấy chứ, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không nhịn được làm tổn thương chồng mình. Chưa kể Vưu Tự còn rất bảo vệ Hà Tê, mỗi khi bả chịu khổ là ổng xót, rồi xích mích muốn đuổi về. Một hai lần còn chịu được, chứ nhiều lần như thế, với tính của Hà Tê chắc chắn sẽ chán ngay, cuối cùng là tan đàn xẻ nghé. Nên Vưu Tự đã đúng khi quyết định chia tay, nhưng cách làm của ổng quá tổn thương Hà Tê =))