Độ Tươi
Chương 17
Cuộc cãi vã quy mô lớn đầu tiên giữa Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền xảy ra vào ngày thứ năm Hà Tê và Vưu Tự bên nhau.
“Nhà thương điên? Anh định chạy cả năm trời chỉ để quay phim nhà thương điên sao?” Vưu Phong Phong phẫn nộ gọt vỏ, theo tiếng nước quả, cả vỏ lẫn thịt quả táo đều teo đi rất nhiều.
Vưu Tự yên lặng ngồi bên cạnh Viên Dã Tuyền, hai tay chống cằm, không có ý cắt ngang.
Viên Dã Tuyền duỗi tay mở cửa sổ, châm điếu thuốc: “Có lẽ phải hơn một năm, nhưng giữa chừng anh sẽ trở về. Bọn anh thực sự đã thảo luận về dự án này rất lâu, nhà sản xuất cũng đã thông qua. Bây giờ phá vỡ hợp đồng là không thỏa đáng.”
Vưu Phong Phong mở một cửa sổ khác, ném quả táo đã được gọt sạch sẽ vào giữa đống vỏ rồi đi đến trước mặt hai người.
“Vậy anh không nghĩ đến em sao? Từ khi chúng ta kết hôn đã ở bên nhau bao lâu? Anh chạy xa như vậy có dắt đi cùng em không? Anh định thu xếp thế nào?”
“Sao có thể như hồi trước được, điều kiện chỗ đó tương đối kém, em đừng đi, có thời gian bọn anh sẽ quay về.” Viên Dã Tuyền gẩy tàn thuốc.
Vưu Phong Phong lại chuyển hướng sang Vưu Tự: “Cậu thì sao? Không phải cậu vừa mới hẹn hò với Hà Tê à? Hiện tại cậu nói đi là đi, hai người biết phải thế nào?”
Vưu Tự cau mày, chẳng nói chẳng rằng.
“Hả? Cái này cho em à?” Cô nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng lấy ra nghiên cứu.
“Không phải em cũng thích chụp ảnh sao? Có thể thử xem.” Anh nhớ đến những bức ảnh trên tường trong phòng vẽ của cô.
Hà Tê thích những thứ mới mẻ, nên không thể rời tay khỏi chiếc máy ảnh, chẳng mấy chốc đã chụp hết pin trước khi đến nơi.
Chiếc xe chạy từ thành phố nhộn nhịp đến con đường vắng vẻ, từ giữa trưa đến khi mặt trời khuất núi. Vưu Tự đã liên hệ trước với bệnh viện, một bác sĩ nam trung niên tên Lạc Dần cầm đèn pin, chào đón họ ở cửa. Lạc Dân là người địa phương, học đại học ở thủ đô. Ấn tượng đầu tiên của Hà Tê về ông là: tóc hoa râm, hàm răng ám vàng khói thuốc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, trông rất hốc hác.
Thấy cùng đi với Vưu Tự là một cô gái, ông không giấu được vẻ kinh ngạc, trực tiếp nhắc nhở: “Cô gái, không khí ở đây so với tưởng tượng của cô còn tệ hơn nhiều.”
Hà Tê nghiêm túc gật đầu, không nói hai lời liền bắt đầu dọn hành lý cùng Vưu Tự. Lạc Dần thấy cô thân thể cường tráng, cũng không nói thêm gì nữa.
Họ đi theo Lạc Dần lên tầng cao nhất của ký túc xá nhân viên và được sắp xếp vào hai phòng liền kề. Cửa sổ hướng về phía nam, bên ngoài tối om, không có đèn đường nên chẳng nhìn thấy gì cả. Ngoài cửa là một hành lang rộng mở, đối diện với bức tường bê tông bên ngoài là tòa nhà chính của bệnh viện, các cửa sổ dày đặc ở phía đối diện chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua hàng rào sắt.
Căn phòng thô sơ với trang trí thô cứng, trên trần nhà treo chiếc quạt trần màu xanh lá cây đầy bụi, tủ quần áo và giường ngủ bằng gỗ màu vàng cam dựa vào tường, tỏa ra mùi long não nồng nặc. Có lẽ người ta đã dọn dẹp qua, rèm cửa kaki còn khá mới, hai chiếc phích xanh đỏ, một chậu nước tráng men vẽ hoa mẫu đơn, dưới gầm giường còn có một chiếc xô nhựa xanh trắng. Đầu giường có một chiếc đèn bàn màu hồng đào, tạm coi là ấm áp. Bức tường mỏng đến mức chẳng cần tăng âm lượng vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Tắm ở phòng tắm công cộng xong, Hà Tê dựa vào đầu giường, không dám trực tiếp liên lạc với mẹ, mà chỉ gọi cho bố. Ông bảo mẹ Hà rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhưng dù sao Hà Tê cũng đã đến nơi, chân là của cô, họ không quản được, chỉ có thể lắng lo. Sau khi xin lỗi và trấn an, mũi cô có hơi chua xót, cô dần có cảm giác với căn phòng nhỏ này. Cô liền đắp chiếc chăn mỏng lên người, cầm cây bút chì vẽ căn phòng theo góc nhìn của mình vào cuốn sổ phác thảo.
Cả đường tàu xe mệt mỏi, Hà Tê vẽ xong liền tắt đèn, trong bóng tối cẩn thận lắng nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, bên đó có tiếng đóng mở cửa, tiếng bước chân vang lên, cô biết Vưu Tự đã tắm xong trở về phòng.
“Vưu Tự?” Cô thì thầm.
“Làm sao vậy?” Qua tấm ốp tường, có thể nghe thấy tiếng nén của lò xo, có lẽ anh vừa nằm xuống, âm thanh gần hơn, như ngay bên tai cô.
“Tường ở đây mỏng như tờ giấy ấy.”
“Ừm, đúng vậy.”
Nhiều thêm vài chữ, thái độ không tồi, cô hài lòng chìm vào giấc ngủ.
*
Bân: tình hình là toi đang mọc răng ngu, và vì một số lý do mà toi chưa đi bệnh viện được nên hôm nào không thấy chương mới thì các bác tự động hiểu toi đau răng quá không gõ chữ được nhé.
“Nhà thương điên? Anh định chạy cả năm trời chỉ để quay phim nhà thương điên sao?” Vưu Phong Phong phẫn nộ gọt vỏ, theo tiếng nước quả, cả vỏ lẫn thịt quả táo đều teo đi rất nhiều.
Vưu Tự yên lặng ngồi bên cạnh Viên Dã Tuyền, hai tay chống cằm, không có ý cắt ngang.
Viên Dã Tuyền duỗi tay mở cửa sổ, châm điếu thuốc: “Có lẽ phải hơn một năm, nhưng giữa chừng anh sẽ trở về. Bọn anh thực sự đã thảo luận về dự án này rất lâu, nhà sản xuất cũng đã thông qua. Bây giờ phá vỡ hợp đồng là không thỏa đáng.”
Vưu Phong Phong mở một cửa sổ khác, ném quả táo đã được gọt sạch sẽ vào giữa đống vỏ rồi đi đến trước mặt hai người.
“Vậy anh không nghĩ đến em sao? Từ khi chúng ta kết hôn đã ở bên nhau bao lâu? Anh chạy xa như vậy có dắt đi cùng em không? Anh định thu xếp thế nào?”
“Sao có thể như hồi trước được, điều kiện chỗ đó tương đối kém, em đừng đi, có thời gian bọn anh sẽ quay về.” Viên Dã Tuyền gẩy tàn thuốc.
Vưu Phong Phong lại chuyển hướng sang Vưu Tự: “Cậu thì sao? Không phải cậu vừa mới hẹn hò với Hà Tê à? Hiện tại cậu nói đi là đi, hai người biết phải thế nào?”
Vưu Tự cau mày, chẳng nói chẳng rằng.
“Hả? Cái này cho em à?” Cô nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng lấy ra nghiên cứu.
“Không phải em cũng thích chụp ảnh sao? Có thể thử xem.” Anh nhớ đến những bức ảnh trên tường trong phòng vẽ của cô.
Hà Tê thích những thứ mới mẻ, nên không thể rời tay khỏi chiếc máy ảnh, chẳng mấy chốc đã chụp hết pin trước khi đến nơi.
Chiếc xe chạy từ thành phố nhộn nhịp đến con đường vắng vẻ, từ giữa trưa đến khi mặt trời khuất núi. Vưu Tự đã liên hệ trước với bệnh viện, một bác sĩ nam trung niên tên Lạc Dần cầm đèn pin, chào đón họ ở cửa. Lạc Dân là người địa phương, học đại học ở thủ đô. Ấn tượng đầu tiên của Hà Tê về ông là: tóc hoa râm, hàm răng ám vàng khói thuốc, khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, trông rất hốc hác.
Thấy cùng đi với Vưu Tự là một cô gái, ông không giấu được vẻ kinh ngạc, trực tiếp nhắc nhở: “Cô gái, không khí ở đây so với tưởng tượng của cô còn tệ hơn nhiều.”
Hà Tê nghiêm túc gật đầu, không nói hai lời liền bắt đầu dọn hành lý cùng Vưu Tự. Lạc Dần thấy cô thân thể cường tráng, cũng không nói thêm gì nữa.
Họ đi theo Lạc Dần lên tầng cao nhất của ký túc xá nhân viên và được sắp xếp vào hai phòng liền kề. Cửa sổ hướng về phía nam, bên ngoài tối om, không có đèn đường nên chẳng nhìn thấy gì cả. Ngoài cửa là một hành lang rộng mở, đối diện với bức tường bê tông bên ngoài là tòa nhà chính của bệnh viện, các cửa sổ dày đặc ở phía đối diện chiếu ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua hàng rào sắt.
Căn phòng thô sơ với trang trí thô cứng, trên trần nhà treo chiếc quạt trần màu xanh lá cây đầy bụi, tủ quần áo và giường ngủ bằng gỗ màu vàng cam dựa vào tường, tỏa ra mùi long não nồng nặc. Có lẽ người ta đã dọn dẹp qua, rèm cửa kaki còn khá mới, hai chiếc phích xanh đỏ, một chậu nước tráng men vẽ hoa mẫu đơn, dưới gầm giường còn có một chiếc xô nhựa xanh trắng. Đầu giường có một chiếc đèn bàn màu hồng đào, tạm coi là ấm áp. Bức tường mỏng đến mức chẳng cần tăng âm lượng vẫn có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Tắm ở phòng tắm công cộng xong, Hà Tê dựa vào đầu giường, không dám trực tiếp liên lạc với mẹ, mà chỉ gọi cho bố. Ông bảo mẹ Hà rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nhưng dù sao Hà Tê cũng đã đến nơi, chân là của cô, họ không quản được, chỉ có thể lắng lo. Sau khi xin lỗi và trấn an, mũi cô có hơi chua xót, cô dần có cảm giác với căn phòng nhỏ này. Cô liền đắp chiếc chăn mỏng lên người, cầm cây bút chì vẽ căn phòng theo góc nhìn của mình vào cuốn sổ phác thảo.
Cả đường tàu xe mệt mỏi, Hà Tê vẽ xong liền tắt đèn, trong bóng tối cẩn thận lắng nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, bên đó có tiếng đóng mở cửa, tiếng bước chân vang lên, cô biết Vưu Tự đã tắm xong trở về phòng.
“Vưu Tự?” Cô thì thầm.
“Làm sao vậy?” Qua tấm ốp tường, có thể nghe thấy tiếng nén của lò xo, có lẽ anh vừa nằm xuống, âm thanh gần hơn, như ngay bên tai cô.
“Tường ở đây mỏng như tờ giấy ấy.”
“Ừm, đúng vậy.”
Nhiều thêm vài chữ, thái độ không tồi, cô hài lòng chìm vào giấc ngủ.
*
Bân: tình hình là toi đang mọc răng ngu, và vì một số lý do mà toi chưa đi bệnh viện được nên hôm nào không thấy chương mới thì các bác tự động hiểu toi đau răng quá không gõ chữ được nhé.