Dị Giới Thương Nhân
Chương 89: Giao tranh
Chương 89: Giao tranh
Bảo Giác Cẩu tuy chỉ là hung thú bậc thấp nhưng dù gì cũng là hung thú, tốc độ nhanh đến chóng cả mặt. Chớp mắt, nó đã phóng tới trước mặt Lý An, há miệng tớp thẳng vào bụng hắn.
Con hung thú to như con trâu nhỏ, hàm răng mở rộng như chậu máu chi chít răng nhọn hoắt, nhìn thôi cũng đủ dọa người ta sợ vỡ cả mật.
Phía sau, Chương Ảnh Minh dẫn đầu mấy chục Bạch Ngân Vệ giáp mũ tận răng ầm ầm phóng tới, xem khí thế như muốn san phẳng cả ngọn núi.
Lý An tự biết hai chân thì không thể chạy nhanh bằng bốn chân. Hắn hai chân dậm mạnh xuống đất làm bay lên một đống bụi vàng, trở tay liền tung một quyền ngay giữa đầu lâu Bảo Giác Cẩu.
Bụp một tiếng giống như kim loại v·a c·hạm, Bảo Giác Cẩu trực tiếp b·ị đ·ánh bay ra sau mấy mét rồi rơi bịch xuống đất. Dù vậy, nó lập tức nhảy phắt dậy, lắc đầu một cái rồi tiếp tục cắn tới.
Thấy cảnh này, Lý An không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Bàn tay phải, dù có găng tay sắt bảo hộ, vẫn bị chấn đến đau rần. Lấy thực lực của hắn bây giờ, một quyền toàn lực vừa rồi chỉ sợ đủ để xuyên kim phá thạch. Một quyền đổi một mạng ấy vậy mà không thể làm b·ị t·hương con chó lớn này mảy may chút nào. Sức phòng ngự này cũng không khỏi quá mức biến thái đi.
Một quyền công cốc, hắn đã đánh mất tiên cơ. Chương Ảnh Minh nhân cơ hội Bảo Giác Cẩu cầm chân đối thủ đã thành công phóng ngựa đuổi tới, lấy kiếm làm thương đâm thẳng vào đầu lâu Lý An.
Một kiếm này vừa nhanh vừa hiểm, cơ bản là không thể tránh né được. Bàn tay phải đang tê rần không nhúc nhích nổi, hết cách, Lý An chỉ có thể quét ngang bàn tay trái hòng gạt lưỡi kiếm đi.
Choang!!!
Một tiếng kiếm ngân lanh lảnh, sức lực từ thanh kiếm truyền tới hơn xa những gì Lý An tưởng tượng. Hắn dù thành công đánh bật lưỡi kiếm chếch sang bên trái nhưng lực đạo không đủ, lưỡi kiếm vẫn cắt trúng bả vai bên trái, máu tươi lập tức chảy dọc ra theo lưỡi kiếm.
Vết thương chưa cắt tới xương nhưng cũng đã đủ chí mạng. Lý An trong lòng trầm tĩnh như nước, thuận thế xoay người tung một cước vào phần cổ của con bạch mã dưới thân Chương Ảnh Minh.
Một cước rắn chắc đạp trúng đốt sống cổ, bạch mã đau đớn nhảy dựng ngược lên, miệng hý lên từng hồi đinh tai nhức óc. Chương Ảnh Minh vội vàng ghìm chặt dây cương, cố gắng lắm mới không rơi vào kết cục kỵ binh rơi khỏi ngựa.
Lý An chỉ chờ cơ hội này, lập tức luồn người dưới thân ngựa trốn ra sau Chương Ảnh Minh. Trước mắt hắn là mấy chục tên Bạch Ngân Vệ tinh nhuệ. Đã tới nước này rồi, lựa chọn duy nhất của hắn chính là c·ướp ngựa bỏ chạy mà thôi. Nếu không, nơi này địa hình bằng phẳng, đối phương cưỡi ngựa, hắn chạy bộ thì có mà chạy đằng trời.
Đang khi Lý An muốn phóng thẳng tới tên Bạch Ngân Vệ gần nhất thì Bảo Giác Cẩu giống như hình với bóng nhảy bổ tới, há miệng hướng đầu hắn mà cắn.
Nhìn hàm răng lấp lánh hàn quang kia, không cần thử cũng biết chỉ cần bị cắn trúng một phát thôi thì đầu Lý An sẽ nổ tung như quả dưa hấu ngay lập tức. Càng muốn lấy mạng hơn, nếu hắn trở người đối phó Bảo Giác Cẩu, đợi mấy chục Bạch Ngân Vệ kết thành trận hình thì hắn sẽ chẳng khác gì ba ba trong hũ. Kết quả chỉ có một chữ c·hết.
“Chó ngoan không cản đường!”
Lý An tức giận gầm lên, trở người đánh một quyền cực mạnh vào chính giữa chiếc mũi màu hồng của Bảo Giác Cẩu. Xong hắn cũng không kịp nhìn kết quả, quay người bật nhảy lên lưng con ngựa đã phóng tới ngay sát bên cạnh.
Tên Bạch Ngân Vệ thấy đối phương tìm đường c·hết như thế thì cười gằn, dùng thương đâm thẳng vào ngực đối phương. Hắn thấy tiểu tử này thực không biết sống c·hết, bây giờ thân hình đang ở trên không chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận mũi thương của hắn.
Quả nhiên, mũi thương chuẩn xác đâm mạnh vào ngực của tên ăn mày, nhưng tràng cảnh máu tươi bắn ra như hoa trong tưởng tượng của tên Bạch Ngân Vệ lại không xuất hiện.
Lý An nhếch miệng cười, nắm chặt phần tiếp giáp giữa mũi thương và thân thương kéo mạnh một cái. Sức lực kinh khủng của Phàm Huyết Cảnh lập tức kéo tên Bạch Ngân Vệ đang nắm chuôi thương rơi thẳng khỏi ngựa. Hắn thì thuận theo lực kéo, chuẩn xác rơi lên lưng ngựa.
Con ngựa mới đầu còn giật mình nhảy dựng lên nhưng nhanh chóng ổn định trở lại, không hổ danh là chiến mã từng đối diện với ngàn quân.
“Đi!” Lý An làm như vô tình nhìn xung quanh một cái rồi thúc mạnh vào bụng ngựa. Con bảo mã b·ị đ·au lập tức phóng đi như tên bắn, để lại sau đuôi một đường bụi đất thật dài.
Phía trên con đường đất cách xa chiến trường, một cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi về hướng Đông. Đánh xe ngựa là một thiếu nữ xinh đẹp mặc nam trang. Nàng ta vừa chậm rãi đánh ngựa đi, thỉnh thoảng lại giống như những người xung quanh, ngoái đầu lại hóng xem trận chém g·iết ở phía xa.
Chương Ảnh Minh cuối cùng cũng chế ngự được con bảo mã bất kham thì vừa lúc thấy Lý An c·ướp ngựa thành công rồi thúc ngựa chạy thẳng. Quá tức giận, hắn lập tức hướng thuộc hạ quát lớn: “Dùng cung tên bắn hắn!”
Đám Bạch Ngân Vệ lập tức thuần thục vô cùng giương cung cài tên, tên cứng lập tức bắn ra tua tủa.
Một trong số tiêu chuẩn để gia nhập Bạch Ngân Vệ chính là trong vòng trăm bước bắn trúng tâm bia, ngàn bước vẫn bắn trúng người gỗ kích thước như thật. Nhiều mũi tên như vậy phô thiên cái địa bắn tới, Lý An dù liều mạng điều khiển con ngựa tốt tránh trái tránh phải nhưng hiển nhiên không thể tránh hết được.
Ngựa của Bạch Ngân Vệ đều là chiến mã cấp một, không chỉ khỏe mạnh phi thường mà trên người còn mặc giáp sắt. Nhưng bộ giáp chỉ có thể che được chỗ chí mạng mà thôi.
Lý An biết nếu để ngựa b·ị b·ắn trúng thì hôm nay hắn cũng không cần rời khỏi nơi này nữa. Lập tức cắn răng xoay ngược người lại trên lưng ngựa, liều mạng dùng nắm tay đánh văng mũi tên bắn tới bảo mã.
Còn như mũi tên bắn tới người hắn, một phần bắn trúng Ngân Lân Giáp làm bắn ra đoá đoá hoa lửa, một phần bắn trúng chỗ yếu hại bị hắn tránh đi, phần còn lại thì từng mũi từng mũi găm thật sâu vào da thịt của hắn.
Khoảng ba phút sau, bảo mã chở theo Lý An cắm chi chít mũi tên phóng vào bìa rừng. Phía sau, Chương Ảnh Minh dẫn theo Bạch Ngân Vệ đuổi sát không bỏ. Con Bảo Giác Cẩu ngược lại không thấy bóng dáng, sau khi con hung thú này ăn một quyền cực mạnh ngay giữa mũi thì đau đớn lăn lộn không ngừng, tới tận bây giờ vẫn không thể hành động bình thường được.
Ở bìa rừng, cây cối tương đối thưa thớt, có một con đường đất nhỏ do quan binh mở ra để di chuyển. Nhưng đường đi quanh co khúc khuỷu, mặt đường nhấp nhô không ngừng, chướng ngại vật khắp nơi. Tới nơi này, cơ bản cung tên đã không thể sử dụng được.
Chương Ảnh Minh nhìn bóng người phía trước càng chạy càng xa, trong lòng lửa giận ngập trời. Hắn, đường đường là thiếu chủ Thanh Phong Thành, 14 tuổi đã là phàm huyết luyện thể sĩ, xưa nay nào đã bao giờ phải chịu nhục nhã bực này.
Khốn kh·iếp nhất chính là tên ăn mày này không biết vô tình hay cố ý đánh trúng phần mũi của Bảo Giác Cẩu, làm nó đau tới sống đi c·hết lại. Đừng nói là giúp đỡ truy tung tên ăn mày này, có hồi phục được khứu giác như cũ không cũng còn khó nói.
Nên biết, loài chó nói chung, n·hạy c·ảm nhất chính là phần mũi bởi vì đây là nơi tập trung phần lớn dây thần kinh nối thẳng với não. Bảo Giác Cẩu dù b·ị đ·ánh mạnh vào đầu bao nhiêu lần cũng không sao, nhưng đánh vào mũi nó thì chẳng khác nào đánh rắn đánh bảy tấc cả.
Cũng có nghĩa là, nếu để mất dấu tên ăn mày khốn kh·iếp này thì hôm nay đừng hòng truy tung được. Bảo vật trên người y tự nhiên cũng không cánh mà bay. Nghĩ tới đây, Chương Ảnh Minh gầm lên một tiếng như thú gào, lấy mũi kiếm đâm thẳng vào hông ngựa, làm con vật đau tới chảy nước mắt, bốn chân liều mạng phóng đi.
Bảo Giác Cẩu tuy chỉ là hung thú bậc thấp nhưng dù gì cũng là hung thú, tốc độ nhanh đến chóng cả mặt. Chớp mắt, nó đã phóng tới trước mặt Lý An, há miệng tớp thẳng vào bụng hắn.
Con hung thú to như con trâu nhỏ, hàm răng mở rộng như chậu máu chi chít răng nhọn hoắt, nhìn thôi cũng đủ dọa người ta sợ vỡ cả mật.
Phía sau, Chương Ảnh Minh dẫn đầu mấy chục Bạch Ngân Vệ giáp mũ tận răng ầm ầm phóng tới, xem khí thế như muốn san phẳng cả ngọn núi.
Lý An tự biết hai chân thì không thể chạy nhanh bằng bốn chân. Hắn hai chân dậm mạnh xuống đất làm bay lên một đống bụi vàng, trở tay liền tung một quyền ngay giữa đầu lâu Bảo Giác Cẩu.
Bụp một tiếng giống như kim loại v·a c·hạm, Bảo Giác Cẩu trực tiếp b·ị đ·ánh bay ra sau mấy mét rồi rơi bịch xuống đất. Dù vậy, nó lập tức nhảy phắt dậy, lắc đầu một cái rồi tiếp tục cắn tới.
Thấy cảnh này, Lý An không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Bàn tay phải, dù có găng tay sắt bảo hộ, vẫn bị chấn đến đau rần. Lấy thực lực của hắn bây giờ, một quyền toàn lực vừa rồi chỉ sợ đủ để xuyên kim phá thạch. Một quyền đổi một mạng ấy vậy mà không thể làm b·ị t·hương con chó lớn này mảy may chút nào. Sức phòng ngự này cũng không khỏi quá mức biến thái đi.
Một quyền công cốc, hắn đã đánh mất tiên cơ. Chương Ảnh Minh nhân cơ hội Bảo Giác Cẩu cầm chân đối thủ đã thành công phóng ngựa đuổi tới, lấy kiếm làm thương đâm thẳng vào đầu lâu Lý An.
Một kiếm này vừa nhanh vừa hiểm, cơ bản là không thể tránh né được. Bàn tay phải đang tê rần không nhúc nhích nổi, hết cách, Lý An chỉ có thể quét ngang bàn tay trái hòng gạt lưỡi kiếm đi.
Choang!!!
Một tiếng kiếm ngân lanh lảnh, sức lực từ thanh kiếm truyền tới hơn xa những gì Lý An tưởng tượng. Hắn dù thành công đánh bật lưỡi kiếm chếch sang bên trái nhưng lực đạo không đủ, lưỡi kiếm vẫn cắt trúng bả vai bên trái, máu tươi lập tức chảy dọc ra theo lưỡi kiếm.
Vết thương chưa cắt tới xương nhưng cũng đã đủ chí mạng. Lý An trong lòng trầm tĩnh như nước, thuận thế xoay người tung một cước vào phần cổ của con bạch mã dưới thân Chương Ảnh Minh.
Một cước rắn chắc đạp trúng đốt sống cổ, bạch mã đau đớn nhảy dựng ngược lên, miệng hý lên từng hồi đinh tai nhức óc. Chương Ảnh Minh vội vàng ghìm chặt dây cương, cố gắng lắm mới không rơi vào kết cục kỵ binh rơi khỏi ngựa.
Lý An chỉ chờ cơ hội này, lập tức luồn người dưới thân ngựa trốn ra sau Chương Ảnh Minh. Trước mắt hắn là mấy chục tên Bạch Ngân Vệ tinh nhuệ. Đã tới nước này rồi, lựa chọn duy nhất của hắn chính là c·ướp ngựa bỏ chạy mà thôi. Nếu không, nơi này địa hình bằng phẳng, đối phương cưỡi ngựa, hắn chạy bộ thì có mà chạy đằng trời.
Đang khi Lý An muốn phóng thẳng tới tên Bạch Ngân Vệ gần nhất thì Bảo Giác Cẩu giống như hình với bóng nhảy bổ tới, há miệng hướng đầu hắn mà cắn.
Nhìn hàm răng lấp lánh hàn quang kia, không cần thử cũng biết chỉ cần bị cắn trúng một phát thôi thì đầu Lý An sẽ nổ tung như quả dưa hấu ngay lập tức. Càng muốn lấy mạng hơn, nếu hắn trở người đối phó Bảo Giác Cẩu, đợi mấy chục Bạch Ngân Vệ kết thành trận hình thì hắn sẽ chẳng khác gì ba ba trong hũ. Kết quả chỉ có một chữ c·hết.
“Chó ngoan không cản đường!”
Lý An tức giận gầm lên, trở người đánh một quyền cực mạnh vào chính giữa chiếc mũi màu hồng của Bảo Giác Cẩu. Xong hắn cũng không kịp nhìn kết quả, quay người bật nhảy lên lưng con ngựa đã phóng tới ngay sát bên cạnh.
Tên Bạch Ngân Vệ thấy đối phương tìm đường c·hết như thế thì cười gằn, dùng thương đâm thẳng vào ngực đối phương. Hắn thấy tiểu tử này thực không biết sống c·hết, bây giờ thân hình đang ở trên không chỉ có thể ngoan ngoãn đón nhận mũi thương của hắn.
Quả nhiên, mũi thương chuẩn xác đâm mạnh vào ngực của tên ăn mày, nhưng tràng cảnh máu tươi bắn ra như hoa trong tưởng tượng của tên Bạch Ngân Vệ lại không xuất hiện.
Lý An nhếch miệng cười, nắm chặt phần tiếp giáp giữa mũi thương và thân thương kéo mạnh một cái. Sức lực kinh khủng của Phàm Huyết Cảnh lập tức kéo tên Bạch Ngân Vệ đang nắm chuôi thương rơi thẳng khỏi ngựa. Hắn thì thuận theo lực kéo, chuẩn xác rơi lên lưng ngựa.
Con ngựa mới đầu còn giật mình nhảy dựng lên nhưng nhanh chóng ổn định trở lại, không hổ danh là chiến mã từng đối diện với ngàn quân.
“Đi!” Lý An làm như vô tình nhìn xung quanh một cái rồi thúc mạnh vào bụng ngựa. Con bảo mã b·ị đ·au lập tức phóng đi như tên bắn, để lại sau đuôi một đường bụi đất thật dài.
Phía trên con đường đất cách xa chiến trường, một cỗ xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi về hướng Đông. Đánh xe ngựa là một thiếu nữ xinh đẹp mặc nam trang. Nàng ta vừa chậm rãi đánh ngựa đi, thỉnh thoảng lại giống như những người xung quanh, ngoái đầu lại hóng xem trận chém g·iết ở phía xa.
Chương Ảnh Minh cuối cùng cũng chế ngự được con bảo mã bất kham thì vừa lúc thấy Lý An c·ướp ngựa thành công rồi thúc ngựa chạy thẳng. Quá tức giận, hắn lập tức hướng thuộc hạ quát lớn: “Dùng cung tên bắn hắn!”
Đám Bạch Ngân Vệ lập tức thuần thục vô cùng giương cung cài tên, tên cứng lập tức bắn ra tua tủa.
Một trong số tiêu chuẩn để gia nhập Bạch Ngân Vệ chính là trong vòng trăm bước bắn trúng tâm bia, ngàn bước vẫn bắn trúng người gỗ kích thước như thật. Nhiều mũi tên như vậy phô thiên cái địa bắn tới, Lý An dù liều mạng điều khiển con ngựa tốt tránh trái tránh phải nhưng hiển nhiên không thể tránh hết được.
Ngựa của Bạch Ngân Vệ đều là chiến mã cấp một, không chỉ khỏe mạnh phi thường mà trên người còn mặc giáp sắt. Nhưng bộ giáp chỉ có thể che được chỗ chí mạng mà thôi.
Lý An biết nếu để ngựa b·ị b·ắn trúng thì hôm nay hắn cũng không cần rời khỏi nơi này nữa. Lập tức cắn răng xoay ngược người lại trên lưng ngựa, liều mạng dùng nắm tay đánh văng mũi tên bắn tới bảo mã.
Còn như mũi tên bắn tới người hắn, một phần bắn trúng Ngân Lân Giáp làm bắn ra đoá đoá hoa lửa, một phần bắn trúng chỗ yếu hại bị hắn tránh đi, phần còn lại thì từng mũi từng mũi găm thật sâu vào da thịt của hắn.
Khoảng ba phút sau, bảo mã chở theo Lý An cắm chi chít mũi tên phóng vào bìa rừng. Phía sau, Chương Ảnh Minh dẫn theo Bạch Ngân Vệ đuổi sát không bỏ. Con Bảo Giác Cẩu ngược lại không thấy bóng dáng, sau khi con hung thú này ăn một quyền cực mạnh ngay giữa mũi thì đau đớn lăn lộn không ngừng, tới tận bây giờ vẫn không thể hành động bình thường được.
Ở bìa rừng, cây cối tương đối thưa thớt, có một con đường đất nhỏ do quan binh mở ra để di chuyển. Nhưng đường đi quanh co khúc khuỷu, mặt đường nhấp nhô không ngừng, chướng ngại vật khắp nơi. Tới nơi này, cơ bản cung tên đã không thể sử dụng được.
Chương Ảnh Minh nhìn bóng người phía trước càng chạy càng xa, trong lòng lửa giận ngập trời. Hắn, đường đường là thiếu chủ Thanh Phong Thành, 14 tuổi đã là phàm huyết luyện thể sĩ, xưa nay nào đã bao giờ phải chịu nhục nhã bực này.
Khốn kh·iếp nhất chính là tên ăn mày này không biết vô tình hay cố ý đánh trúng phần mũi của Bảo Giác Cẩu, làm nó đau tới sống đi c·hết lại. Đừng nói là giúp đỡ truy tung tên ăn mày này, có hồi phục được khứu giác như cũ không cũng còn khó nói.
Nên biết, loài chó nói chung, n·hạy c·ảm nhất chính là phần mũi bởi vì đây là nơi tập trung phần lớn dây thần kinh nối thẳng với não. Bảo Giác Cẩu dù b·ị đ·ánh mạnh vào đầu bao nhiêu lần cũng không sao, nhưng đánh vào mũi nó thì chẳng khác nào đánh rắn đánh bảy tấc cả.
Cũng có nghĩa là, nếu để mất dấu tên ăn mày khốn kh·iếp này thì hôm nay đừng hòng truy tung được. Bảo vật trên người y tự nhiên cũng không cánh mà bay. Nghĩ tới đây, Chương Ảnh Minh gầm lên một tiếng như thú gào, lấy mũi kiếm đâm thẳng vào hông ngựa, làm con vật đau tới chảy nước mắt, bốn chân liều mạng phóng đi.