Dị Giới Thương Nhân
Chương 79: Ngủ say
Chương 79: Ngủ say
Nội đan sở dĩ gọi là nội đan bởi vì là đan và nằm bên trong cơ thể yêu thú, đây là câu trả lời của Trương Vũ khi bị Lý An hỏi nội đan rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.
Phong Vũ Viện là một võ viện, mục tiêu cuối cùng của nó là đào tạo luyện thể sĩ cho nên tự nhiên sẽ không đối với thứ vật bản mệnh của luyện khí sĩ như nội đan nói nhiều tới, sách vở bình thường càng không nhắc tới thứ này.
Thông tin duy nhất Lý An biết chình là mọi sức mạnh, mọi quyền năng của luyện khí sĩ đều bắt nguồn từ viên châu bé xíu đang nằm trong tay hắn này.
Tô Yên Ly tại trên lớp từng nhắc tới muốn trở thành luyện khí sĩ trước tiên cần luyện hóa nội đan yêu thú trở thành bản mệnh châu. Mỗi khi luyện hóa nhiều thêm được một viên bản mệnh châu cũng có nghĩa là đã đột phá một cảnh giới, thực lực tăng lên một đoạn dài, tuổi thọ cũng nhiều thêm mấy trăm năm.
Lý An liều mình g·iết con hung thú này xong còn mạo hiểm chạy tới Tàng Kinh Các, ngoại trừ muốn dùng t·hi t·hể máu thịt của hung thú để luyện thể ra, hắn cũng muốn thử xem có thể trở thành một tên luyện khí sĩ hay không?
Tất nhiên hắn biết xác suất để một người bình thường như hắn có thể trở thành luyện khí sĩ là thấp không đáng kể, tới nỗi có thể coi như là bằng không? Nhưng lỡ như có thể thì như thế nào?
Luyện thể sĩ sức mạnh kinh người, lấy một địch trăm dễ như ăn bánh. Ấy vậy mà những người này lại bị luyện khí sĩ coi như sâu kiến hạ đẳng, khinh thường ra mặt. Không cần nói cũng đủ biết sức mạnh kinh khủng của luyện khí sĩ là như thế nào.
Hơn nữa thứ làm cho hắn động tâm nhất chính là tuổi thọ của luyện khí sĩ thực sự quá lớn, lớn tới mức không nói đạo lý. Chỉ cần có thể trở thành một tên nhất châu luyện thể sĩ thôi là đã có thể dễ dàng sống tới 120 năm rồi, tới nhị châu cảnh càng có thể sống tới 300 năm.
Đây là khái niệm gì? Tin tưởng đứng trước con số kinh khủng kh·iếp như vậy không có ai có thể cưỡng lại được.
Bây giờ nội đan đã có, trong số 4 cuốn sách hắn lấy được từ Tàng Kinh Các cũng có 1 cuốn nói về cách tu luyện của luyện khí sĩ, thiên thời địa lợi đã đủ, vấn đề duy nhất và cũng là quyết định bây giờ chính là nhân hòa, rằng hắn có tư chất để trở thành luyện khí sĩ hay không mà thôi!
Chỉ là Lý An bây giờ không có lòng dạ nào mà tìm cách đột phá thành luyện khí sĩ. Gấp rút nhất bây giờ chính là chữa khỏi thương thế sau đó tìm thấy người nhà rồi trốn tới nơi an toàn đã, tới lúc đó hãy nói chuyện khác cũng chưa muộn.
Nghĩ tới đây Lý An nhanh chóng cẩn thận th·iếp thân cất kỹ viên nội đan sau đó tiếp tục miếng lớn ăn thịt hung thú.
Hung thú bạch miêu lúc còn sống cũng chỉ lớn cỡ mèo nhà bình thường mà thôi, sau khi cháy xém t·hi t·hể lại càng thu nhỏ lại một vòng, chẳng qua bao lâu t·hi t·hể hung thú đã bị hắn ăn sạch chỉ để lại một đống xương.
Không biết là bởi vì Lý An đã một ngày này chưa bỏ gì vào bụng hay bởi vì trước mắt là thịt của một con bung thú vừa mở miệng liền nuốt mất một tên kim huyết luyện thể sĩ, Lý An chỉ cảm thấy 2 đời làm người chưa từng được ăn món gì ngon tới mức này, làm cho hắn ăn tới chút nữa thì nuốt luôn lưỡi của chính mình.
Đáng tiếc nhìn đống xương cốt hung thú trên đất, Lý An kinh ngạc: " Không hổ là hung thú toàn thân đều là bảo vật, ngay cả xương cốt thôi mà cũng thần dị tới mức như vậy."
Xương cốt bạch miêu để lại đều rất nhỏ, khúc lớn nhất cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái, đoán chừng là xương đùi, chúng không hề có cảm giác trắng ởn rợn người như xương cốt thông thường mà ngược lại có màu trắng như ngọc thạch, ở trong bóng tối hơi ánh lên hào quang.
Đặc biết trong số đó còn có một khúc xương cực nhỏ như cây đũa, thân mình thẳng đuột, dài cỡ 1 gang tay, bên trên có những đường vân màu tím đậm sáng lấp lánh, vô cùng nổi bật.
Dù có cô văn quả lậu tới mức nào cũng biết được số xương cốt này không phải vật phàm, Lý An vội vàng cất kỹ toàn bộ xương cốt, dự định sau này có thời gian phải thật tốt nghiên cứu một phen.
Làm tới đây đột nhiên một cảm giác buồn ngủ không thể nào chịu nổi đột nhiên đổ ập xuống đầu Lý An, bịch một tiếng, hắn ầm ầm ngã xuống đất sau đó b·ất t·ỉnh nhân sự, trong hốc đá chật hẹp tối tăm chỉ còn vang lên tiếng thở khe khẽ đều đặn.
Trong giấc ngủ Lý An mơ một giấc mộng rất quái đản, trong mơ hắn biến thành một thai nhi cuộn mình nằm trong bụng mẹ, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không tài nào di chuyển nổi mảy may, chỉ thấy toàn thân ấm áp ô cùng, thân thể ngứa ngáy như có kim chích.
Không biết trôi qua bao lâu Lý An đột nhiên bật mở hai mắt sau đó phóng người dậy mạnh tới mức làm đầu đập mạch vào trần đá cao hơn 2m làm hắn đau điếng người.
Khi cơ thể sắp rơi xuống, hắn ở trên không trung nhanh chóng xoay người liền nhẹ nhàng dùng hai chân đáp đất, không hề tổn hại 1 sợi tóc.
Toàn bộ hành động thuần thục điêu luyện, liền thành một mảnh như mây trôi nước chảy vô cùng đẹp mắt, hơn nữa toàn bộ đều là phản xạ tự nhiên của cơ thể.
Cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng trước nay chưa từng có làm Lý An hưng phấn vô cùng, lẩm bẩm: " Hung thú không hổ là hung thú, máu thịt của bạch miêu lại có thần hiệu bực này, ngay cả v·ết t·hương cũng đã lành lại."
Nói xong hắn sờ vào vết sẹo trên đầu, đẩy lớp cành lá ngụy trang đi ra bên ngoài xem xét. Chỉ thấy bên ngoài trời trong mây trắng, mặt trời ngự trị ở nơi cao nhất, thời gian vào khoảng giữa trưa.
Vậy là chỉ mới một ngày trôi qua mà mấy chục v·ết t·hương lớn nhỏ trên người hắn đã liền da mọc thịt, hồi phục hoàn toàn rồi. Nếu như không phải còn có sẹo để lại thì hắn còn không tài nào biết được rốt cuộc mình đã b·ị t·hương ở chỗ nào nữa.
Tuy nhiên có một điều mà hắn dù có thông minh bằng trời cũng không tài nào đoán được chính là, hắn ngủ không phải nửa ngày mà là đã ròng rã nửa tháng rồi. Không sai! Chính là nửa tháng, trong thời gian này hắn nằm b·ất t·ỉnh nhân sự trong hốc đá, không ăn không uống, nằm yên như một t·hi t·hể.
Nếu như thực sự để ý có thể phát hiện râu tóc của Lý An đã mọc ra dài hơn trước rất nhiều, chỉ là hiện tại tất nhiên hắn không chú ý tới chút tiểu tiết này. An nguy của bản thân cùng người nhà từ đầu tới cuối vẫn như tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng của hắn.
“ Hôi quá!” Lý An nhìn đống chất nhầy đen sì bám trên da, nhíu mày chê bai nói, tới hắn cũng sắp không ngửi nổi mùi h·ôi t·hối kinh thiên toả ra từ trên người mình rồi.
Lý An lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng chất nhầy là chất thải bám lên người trong lúc bơi theo dòng nước thải để trốn khỏi An Nhạc Thành, mãi sau này hắn mới rõ ràng thì ra đây chính là tạp chất trong máu thịt cùng với xương cốt của bản thân bị năng lượng cường đại bên trong máu thịt bạch miêu cưỡng ép bài xuất ra ngoài. Hiện tượng này được luyện thể sĩ gọi là thay máu đổi thịt, luyện khí sĩ gọi là tẩy kinh phạt tuỷ, chính là cơ duyên lớn mà bất cứ ai cũng thèm muốn.
Dù rất gấp gáp muốn thăm dò xem mình đang ở nơi nào sau đó chạy thẳng tới Châu Linh Huyện tìm người nhà nhưng hắn vẫn phải tới dòng suối gần đó tắm rửa một phen, thực sự là h·ôi t·hối không chịu nổi.
Ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt, nhìn cơ bắp toàn thân giống như lớn hơn trước cả một vòng, hắn liền kinh nghi bất định đi tới đánh một quyền vào tảng đá lớn bên cạnh.
Tảng đá có kích thước như con trâu nước, nặng ít cũng mấy ngàn cân, lù lù giữa dòng chia con suối thành hai ngả, vậy mà lại bị một quyền không mấy gắng sức của Lý An đánh cho lăn tới trên bờ suối.
" Đã đột phá phàm huyết cảnh rồi!!!"
Lý An sững người giữa dòng suối, sức mạnh này chỉ có phàm huyết cảnh mới có được không thể sai. Không ngờ t·hi t·hể bạch miêu không chỉ giúp hắn chữa lành v·ết t·hương mà còn giúp hắn đột phá phàm huyết cảnh nữa, 16 tuổi phàm huyết luyện thể sĩ, đặt ở cái nơi biên cương khỉ ho cò gáy này cũng tính là một cái tiểu thiên tài rồi.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc để vui mừng thoả mãn vì niềm vui bất ngờ.
Tắm rửa qua loa, Lý An toàn thân ướt sũng nhanh chóng biến mất sau rừng cây, bóng lưng lẻ loi giữa rừng thu như hồn ma cô linh nơi cấm địa.
Nội đan sở dĩ gọi là nội đan bởi vì là đan và nằm bên trong cơ thể yêu thú, đây là câu trả lời của Trương Vũ khi bị Lý An hỏi nội đan rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.
Phong Vũ Viện là một võ viện, mục tiêu cuối cùng của nó là đào tạo luyện thể sĩ cho nên tự nhiên sẽ không đối với thứ vật bản mệnh của luyện khí sĩ như nội đan nói nhiều tới, sách vở bình thường càng không nhắc tới thứ này.
Thông tin duy nhất Lý An biết chình là mọi sức mạnh, mọi quyền năng của luyện khí sĩ đều bắt nguồn từ viên châu bé xíu đang nằm trong tay hắn này.
Tô Yên Ly tại trên lớp từng nhắc tới muốn trở thành luyện khí sĩ trước tiên cần luyện hóa nội đan yêu thú trở thành bản mệnh châu. Mỗi khi luyện hóa nhiều thêm được một viên bản mệnh châu cũng có nghĩa là đã đột phá một cảnh giới, thực lực tăng lên một đoạn dài, tuổi thọ cũng nhiều thêm mấy trăm năm.
Lý An liều mình g·iết con hung thú này xong còn mạo hiểm chạy tới Tàng Kinh Các, ngoại trừ muốn dùng t·hi t·hể máu thịt của hung thú để luyện thể ra, hắn cũng muốn thử xem có thể trở thành một tên luyện khí sĩ hay không?
Tất nhiên hắn biết xác suất để một người bình thường như hắn có thể trở thành luyện khí sĩ là thấp không đáng kể, tới nỗi có thể coi như là bằng không? Nhưng lỡ như có thể thì như thế nào?
Luyện thể sĩ sức mạnh kinh người, lấy một địch trăm dễ như ăn bánh. Ấy vậy mà những người này lại bị luyện khí sĩ coi như sâu kiến hạ đẳng, khinh thường ra mặt. Không cần nói cũng đủ biết sức mạnh kinh khủng của luyện khí sĩ là như thế nào.
Hơn nữa thứ làm cho hắn động tâm nhất chính là tuổi thọ của luyện khí sĩ thực sự quá lớn, lớn tới mức không nói đạo lý. Chỉ cần có thể trở thành một tên nhất châu luyện thể sĩ thôi là đã có thể dễ dàng sống tới 120 năm rồi, tới nhị châu cảnh càng có thể sống tới 300 năm.
Đây là khái niệm gì? Tin tưởng đứng trước con số kinh khủng kh·iếp như vậy không có ai có thể cưỡng lại được.
Bây giờ nội đan đã có, trong số 4 cuốn sách hắn lấy được từ Tàng Kinh Các cũng có 1 cuốn nói về cách tu luyện của luyện khí sĩ, thiên thời địa lợi đã đủ, vấn đề duy nhất và cũng là quyết định bây giờ chính là nhân hòa, rằng hắn có tư chất để trở thành luyện khí sĩ hay không mà thôi!
Chỉ là Lý An bây giờ không có lòng dạ nào mà tìm cách đột phá thành luyện khí sĩ. Gấp rút nhất bây giờ chính là chữa khỏi thương thế sau đó tìm thấy người nhà rồi trốn tới nơi an toàn đã, tới lúc đó hãy nói chuyện khác cũng chưa muộn.
Nghĩ tới đây Lý An nhanh chóng cẩn thận th·iếp thân cất kỹ viên nội đan sau đó tiếp tục miếng lớn ăn thịt hung thú.
Hung thú bạch miêu lúc còn sống cũng chỉ lớn cỡ mèo nhà bình thường mà thôi, sau khi cháy xém t·hi t·hể lại càng thu nhỏ lại một vòng, chẳng qua bao lâu t·hi t·hể hung thú đã bị hắn ăn sạch chỉ để lại một đống xương.
Không biết là bởi vì Lý An đã một ngày này chưa bỏ gì vào bụng hay bởi vì trước mắt là thịt của một con bung thú vừa mở miệng liền nuốt mất một tên kim huyết luyện thể sĩ, Lý An chỉ cảm thấy 2 đời làm người chưa từng được ăn món gì ngon tới mức này, làm cho hắn ăn tới chút nữa thì nuốt luôn lưỡi của chính mình.
Đáng tiếc nhìn đống xương cốt hung thú trên đất, Lý An kinh ngạc: " Không hổ là hung thú toàn thân đều là bảo vật, ngay cả xương cốt thôi mà cũng thần dị tới mức như vậy."
Xương cốt bạch miêu để lại đều rất nhỏ, khúc lớn nhất cũng chỉ lớn bằng ngón tay cái, đoán chừng là xương đùi, chúng không hề có cảm giác trắng ởn rợn người như xương cốt thông thường mà ngược lại có màu trắng như ngọc thạch, ở trong bóng tối hơi ánh lên hào quang.
Đặc biết trong số đó còn có một khúc xương cực nhỏ như cây đũa, thân mình thẳng đuột, dài cỡ 1 gang tay, bên trên có những đường vân màu tím đậm sáng lấp lánh, vô cùng nổi bật.
Dù có cô văn quả lậu tới mức nào cũng biết được số xương cốt này không phải vật phàm, Lý An vội vàng cất kỹ toàn bộ xương cốt, dự định sau này có thời gian phải thật tốt nghiên cứu một phen.
Làm tới đây đột nhiên một cảm giác buồn ngủ không thể nào chịu nổi đột nhiên đổ ập xuống đầu Lý An, bịch một tiếng, hắn ầm ầm ngã xuống đất sau đó b·ất t·ỉnh nhân sự, trong hốc đá chật hẹp tối tăm chỉ còn vang lên tiếng thở khe khẽ đều đặn.
Trong giấc ngủ Lý An mơ một giấc mộng rất quái đản, trong mơ hắn biến thành một thai nhi cuộn mình nằm trong bụng mẹ, cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không tài nào di chuyển nổi mảy may, chỉ thấy toàn thân ấm áp ô cùng, thân thể ngứa ngáy như có kim chích.
Không biết trôi qua bao lâu Lý An đột nhiên bật mở hai mắt sau đó phóng người dậy mạnh tới mức làm đầu đập mạch vào trần đá cao hơn 2m làm hắn đau điếng người.
Khi cơ thể sắp rơi xuống, hắn ở trên không trung nhanh chóng xoay người liền nhẹ nhàng dùng hai chân đáp đất, không hề tổn hại 1 sợi tóc.
Toàn bộ hành động thuần thục điêu luyện, liền thành một mảnh như mây trôi nước chảy vô cùng đẹp mắt, hơn nữa toàn bộ đều là phản xạ tự nhiên của cơ thể.
Cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng trước nay chưa từng có làm Lý An hưng phấn vô cùng, lẩm bẩm: " Hung thú không hổ là hung thú, máu thịt của bạch miêu lại có thần hiệu bực này, ngay cả v·ết t·hương cũng đã lành lại."
Nói xong hắn sờ vào vết sẹo trên đầu, đẩy lớp cành lá ngụy trang đi ra bên ngoài xem xét. Chỉ thấy bên ngoài trời trong mây trắng, mặt trời ngự trị ở nơi cao nhất, thời gian vào khoảng giữa trưa.
Vậy là chỉ mới một ngày trôi qua mà mấy chục v·ết t·hương lớn nhỏ trên người hắn đã liền da mọc thịt, hồi phục hoàn toàn rồi. Nếu như không phải còn có sẹo để lại thì hắn còn không tài nào biết được rốt cuộc mình đã b·ị t·hương ở chỗ nào nữa.
Tuy nhiên có một điều mà hắn dù có thông minh bằng trời cũng không tài nào đoán được chính là, hắn ngủ không phải nửa ngày mà là đã ròng rã nửa tháng rồi. Không sai! Chính là nửa tháng, trong thời gian này hắn nằm b·ất t·ỉnh nhân sự trong hốc đá, không ăn không uống, nằm yên như một t·hi t·hể.
Nếu như thực sự để ý có thể phát hiện râu tóc của Lý An đã mọc ra dài hơn trước rất nhiều, chỉ là hiện tại tất nhiên hắn không chú ý tới chút tiểu tiết này. An nguy của bản thân cùng người nhà từ đầu tới cuối vẫn như tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng của hắn.
“ Hôi quá!” Lý An nhìn đống chất nhầy đen sì bám trên da, nhíu mày chê bai nói, tới hắn cũng sắp không ngửi nổi mùi h·ôi t·hối kinh thiên toả ra từ trên người mình rồi.
Lý An lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng chất nhầy là chất thải bám lên người trong lúc bơi theo dòng nước thải để trốn khỏi An Nhạc Thành, mãi sau này hắn mới rõ ràng thì ra đây chính là tạp chất trong máu thịt cùng với xương cốt của bản thân bị năng lượng cường đại bên trong máu thịt bạch miêu cưỡng ép bài xuất ra ngoài. Hiện tượng này được luyện thể sĩ gọi là thay máu đổi thịt, luyện khí sĩ gọi là tẩy kinh phạt tuỷ, chính là cơ duyên lớn mà bất cứ ai cũng thèm muốn.
Dù rất gấp gáp muốn thăm dò xem mình đang ở nơi nào sau đó chạy thẳng tới Châu Linh Huyện tìm người nhà nhưng hắn vẫn phải tới dòng suối gần đó tắm rửa một phen, thực sự là h·ôi t·hối không chịu nổi.
Ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt, nhìn cơ bắp toàn thân giống như lớn hơn trước cả một vòng, hắn liền kinh nghi bất định đi tới đánh một quyền vào tảng đá lớn bên cạnh.
Tảng đá có kích thước như con trâu nước, nặng ít cũng mấy ngàn cân, lù lù giữa dòng chia con suối thành hai ngả, vậy mà lại bị một quyền không mấy gắng sức của Lý An đánh cho lăn tới trên bờ suối.
" Đã đột phá phàm huyết cảnh rồi!!!"
Lý An sững người giữa dòng suối, sức mạnh này chỉ có phàm huyết cảnh mới có được không thể sai. Không ngờ t·hi t·hể bạch miêu không chỉ giúp hắn chữa lành v·ết t·hương mà còn giúp hắn đột phá phàm huyết cảnh nữa, 16 tuổi phàm huyết luyện thể sĩ, đặt ở cái nơi biên cương khỉ ho cò gáy này cũng tính là một cái tiểu thiên tài rồi.
Chỉ là bây giờ không phải là lúc để vui mừng thoả mãn vì niềm vui bất ngờ.
Tắm rửa qua loa, Lý An toàn thân ướt sũng nhanh chóng biến mất sau rừng cây, bóng lưng lẻ loi giữa rừng thu như hồn ma cô linh nơi cấm địa.