Dị Giới Thương Nhân

Chương 53: Kiểm tra đối kháng

Chương 53: Kiểm tra đối kháng

Phần kiểm tra lý luận gói gọn trong buổi sáng, toàn bộ 46 học sinh mới khóa 39 đều an ổn vượt qua, tuy nhiên không có ai vui mừng bởi vì đây chẳng qua là màn dạo đầu mà thôi.

Phần kiểm tra thực hành diễn ra vào bổi chiều ở sân tập.

Lúc Lý An cùng với đồng bạn ra tới sân tập thì nơi đây không biết từ bao giờ đã dùng phấn trắng vẽ 5 vòng tròn đường kính khoảng 5m.

Bây giờ đã là mùa hạ rồi, thời tiết càng ngàng càng nóng, chiều hôm nay càng nắng nóng vô cùng. Ngửa đầu nhìn lên trời, cái gì cũng không nhìn thấy chỉ có thể thấy một vầng kiêu dương đang hực hực b·ốc c·háy, không khí trên sân tập cũng giống như sắp bị nung chảy ra tới nơi rồi, vặn vặn vẹo vẹo như côn trùng sống.

Học sinh Phong Vũ Viện tuy đa phần đều xuất thân phú quý nhưng danh tiếng của viện cũng không phải tự nhiên mà có, chỉ 3 tháng ngắn ngủi những đám học sinh mới này đã ra dáng con nhà võ, đa phần đều là làn da ngâm đen, đối với với nắng nóng cháy da cháy thịt hoàn toàn làm như không thấy, lúc đứng trong hàng nghe sư phụ phát biểu dù mồ hôi chảy vào mắt cũng không buồn đem tay lên lau mắt một cái.

Lý An càng không cần phải nói, hắn dù là đời trước hay đời này thì khổ cũng đã quen rồi.

Viện trưởng Ngọc Thanh Dao hiếm có xuất hiện phát biểu động viên học sinh một lần, nội dung chẳng có gì đặc sắc, đoán chừng năm nào vị viện chủ quyền cao chức trọng này cũng nói mấy lời này, sớm đã thuộc lòng từ lâu rồi.

Lý An nhìn một lần từ đầu tới chân rồi lại từ chân tới đầu Ngọc Thanh Dao, thấy bà ta da dẻ trắng nõn như thiếu nữ, đầu đã lấm tấm tóc bạc, nói là 30 tuổi hắn cũng tin. Ấy vậy mà người này đã 105 tuổi, quả thực là... quá mức ảo diệu.

Vị viện chủ này tuổi chỉ sợ so với bà cố của Lý An còn lớn hơn, thực sự quá mức khó tin.

Giống như cảm nhận được bị nhìn chằm chằm, Ngọc Thanh Dao đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý An một cái rồi lại quay đi chỗ khác. Chỉ chạm mắt trong nháy mắt thôi nhưng người sau chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, một cảm giác sợ hãi khó có thể ức chế bao phủ tâm thần.



Qua màn phát biểu là màn bốc thăm chia nhóm, các học sinh trong 1 lớp sẽ tự chia cặp với nhau, cũng có nghĩa Lý An sẽ thi đấu với một học sinh của lớp 2. Thú thực thì hắn không tự tin về khả năng đánh đấm của mình lắm, dù sao hắn cũng không được huấn luyện bài bản gì, quyền pháp học được lại quá mức thô thiển, tuy nhiên nếu như có thể bốc thăm trúng mấy tên yếu yếu thì nói không chừng hắn có thể thắng.

Quả nhiên ông trời chẳng bao giờ toại lòng người ta, xui rủi thế nào Lý An lại bắt cặp trúng Chu Hương Chu đại tiểu thư.

Chu Hương này là con gái của tam trưởng lão Kim Đao Bang, là một cô bé 17 tuổi xinh xắn đáng yêu, nhưng tính cách thì đúng là làm cho người ta ngán ngẩm. Ngay ngày đầu tiên đi học, Chu Hương này cùng với một người nữa là Cao Duy gì đó đã tới kiếm chuyện với Lý An và Trương Vũ rồi.

Sau đó nàng ta càng suốt ngày châm chọc xa lánh Lý An hai người, nói chung là ấn tượng của Lý An đối với đứa bé này vô cùng không tốt.

Theo lý mà nói bây giờ có cơ hội danh chính ngôn thuận đánh nàng ta một trận thì Lý An phải vui mừng mới đúng, nhưng vấn đề là hắn cơ bản không đánh lại cô gái này a. Đừng tưởng người ta là thân nữ nhi thì sẽ chân yếu tay mềm gì đó, có lẽ bởi vì từ nhỏ đã được cha mình huấn luyện cho nên cô ta vô cùng mạnh, điểm trong lớp lúc nào cũng ở tốp đầu cả.

Trương Vũ vỗ vỗ vai Lý An coi như an ủi, hắn bắt cặp trúng một tên thực lực chỉ tầm trung trong lớp thôi nhưng thú thực hắn chẳng có chút lòng tin chiến thắng gì cả, chưa bắt đầu đánh đấm mà trong lòng đã suy tính chuyện nhận thua rồi.

Tổng cộng trên đất có 5 vòng tròn cho nên có thể một lúc tiến hành 5 trận đấu, quy tắc rất đơn giản, hai người một cặp vào trong vòng sau đó đánh nhau, tới khi nào một bên mở miệng chịu thua, hoặc nằm sàn, hoặc bị ném ra khỏi vòng thì trận đấu kết thúc.

Lúc giao đấu chỉ có thể dùng quyền cước chứ không được dùng v·ũ k·hí, đây là bởi vì sợ học sinh năm thứ nhất không làm chủ được thân thủ tổn thương tới bạn học, từ đợt kiểm tra sau sẽ được dùng v·ũ k·hí.

Ba đợt kiểm tra qua đi, tới đợt thứ 4 thì Lý An lên sàn.

“ Đại trượng phu thì không nên đánh phụ nữ chứ? À quên, ngươi là nô bộc mà!” Chu Hương vô cùng khinh thường nói với Lý An lúc cả hai đã bước vào vòng.



Hôm nay nàng mặc một bộ y phục luyện võ màu hồng nhạt gọn gàng, tóc búi thành hai cái sừng dê, trông rất xinh xắn đáng yêu.

Lý An vẫn mặc bộ đồ vải màu nâu đất mình hay mặc, tóc buộc gọn sau đầu, đối với lời nói của đối phương coi như không nghe thấy mà bắt đầu bày ra thế quyền.

“ Bắt đầu!”

Vị sư phụ làm trọng tài lạnh nhạt nói một câu.

Tiên hạ thủ vi cường, Lý An lập tức bộc phát sức ở hai chân, thân hình nhanh như chớp tiếp cận đối thủ, phủ đầu chính là một quyền chính diện giữa trán. Một chiêu này là toàn lực, không khí xung quanh nắm đấm bạo nổ phanh phanh, hoàn toàn không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.

Chu Hương hơi bất ngờ cho nên rơi vào thế bị động, chỉ có thể đan cheo hai tay trước mặt để đón đỡ.

Phịch một tiếng, Chu Huynh hứng trọn một quyền thì đau đớn rên một tiếng, thân hình lùi về phía sau mấy bước.

Lý An thân hình cũng hơi lùi lại phía sau, trong lòng hơi đắc ý đang định tiến lên t·ấn c·ông như bão táp thì chợt thấy đối phương cúi người, chân phải một cước nhanh như chớp đá mạnh vào cằm mình.

Hứng trọn một cước, thân hình Lý An tung bay lên cao, hai chân toàn toàn rời khỏi mặt đất, trong miệng mặn chát mùi máu.

“ Khốn kh·iếp!”



Trong đầu Lý An chỉ kịp xuất hiện hai từ này, thân hình hơi hơi rơi xuống một chút thì cằm lại bị ăn một cước sau đó lại bay lên không. Cứ như vậy, thân hình Lý An ở trên không liên tục ăn 5 cước của Chu Hương, mắt thấy hắn sẽ bị đá rơi khỏi vòng.

Chỉ là không ngờ Chu Hương không cam lòng bỏ qua như vậy, lúc Lý An sắp rơi khỏi vòng thì bị một bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm cổ áo kéo vào vòng.

Lý An lúc này đã mặt mũi bầm dậm, răng cửa đã gãy mất một cái, trước mắt đỏ lừng một mảnh nào còn chút sức lực phản kháng nào. Chu Hương ném hắn vào vòng xong lại một trận đấm đá túi bụi, chiêu nào chiêu nấy cũng trúng thịt mềm, hoàn toàn không có chút nương tay nào.

Vị sư phụ làm trọng tài bên cạnh nhìn một lúc rồi cuối cùng vẫn là không nỡ, tốt bụng nhắc nhở: “ Có thể mở miệng nhận thua!”

Lý An hai tai ôm đầu, co mình nằm dưới đất, từ đầu tới cuối nhất quyết không mở miệng, không la hét cũng không nhận thua.

Trương Vũ ở ngoài vòng thấy đồng bạn toàn thân đều là máu, cứ đà này nói không chừng sẽ bị thực sự đ·ánh c·hết mất, hắn mở miệng định nói mấy lần nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì. Bởi vì không nỡ nhìn cho nên hắn cũng chỉ có thể quay người đi chỗ khác, dù vậy tiếng quyền cước đấm đá cũng đủ làm hắn run lên.

Lý An ôm đầu chịu đòn khoảng 3 phút liên tục, cuối cùng vẫn là vị sư phụ làm trọng tài đứng ra kết thúc trận đấu, dù sao thì người mù cũng nhìn ra Chu Hương đã chiến thắng từ lâu rồi, Lý An ngoại trừ một quyền đầu tiên thì chỉ có thể ôm đầu chịu đòn.

Chu Hương vẫn đánh chưa đã tay nhưng sư phụ đã lên tiếng rồi nàng cũng chỉ có thể dừng tay, hướng Lý An đang nằm dưới đất hung hăng cười một tiếng rồi quay người rời đi. Là con gái duy nhất của tam trưởng lão Kim Đao Bang, chưa cầm được đũa ăn cơm nàng đã biết cầm kiếm đánh nhau rồi, sao một tên nô bộc suốt ngày chăn ngựa có thể so sánh được cơ chứ.

Trương Vũ cũng vội vàng chạy vào đỡ Lý An đứng dậy, tức giận nói: “ Đồ ngu ngốc, cứ mở miệng nhận thua như ta đi có phải đỡ được bao nhiêu đau khổ không?”

“C·hết dưới tay mỹ nhân, thành quỷ vẫn phong lưu, sợ cái gì chứ! Chỉ là chân của Chu cô nương có hơi.... nặng mùi!” Lý An ho khan ra một ngụm máu lớn, cao cao giọng than thở, đoạn nói xong hắn còn lấy tay bịt mũi như muốn chứng minh cho lời mình nói.

Chu Hương đi chưa xa, nghe được mấy lời này thì suýt nữa không nhịn được mà quay lại đánh cho tên khốn kh·iếp họ Lý thêm một trận. Càng đáng hận chính là chân nàng quả thực bởi vì suốt ngày luyện võ nên có hơi nặng mùi thật.

“ Khốn kh·iếp! Lý An ngươi tốt nhất đừng để rơi vào tay tay nếu không ta sẽ nhét tất chân một tuần chưa giặt vào miệng ngươi! Khốn kh·iếp!”