Đêm Nay Rất Dài
Chương 34
Dư Mạn Kỳ gượng cười: “Mẹ không yên tâm về con nên đi nghe ngóng ở chỗ mọi người, con không cho chúng ta đến đoàn phim, chúng ta chỉ đành đến tận nơi xem.”
Dư Trì quá hiểu bọn họ, cậu không đủ kiên nhẫn vòng vo mà trực tiếp nói thẳng: “Tôi nói rồi, tôi gia nhập đoàn phim là chuyện của tôi. Tôi không có khả năng hủy hợp đồng, hai người đã ký với Khương Nam những gì, sau khi tôi đóng bộ phim này hai người được hưởng bao nhiêu, đó cũng là chuyện của các người, tôi không quản được. Vì vậy các người cũng không cần dò xét tôi, càng không cần phải cố chấp can thiệp vào chuyện của tôi, năm tôi mười bốn tuổi các người không kiểm soát được, vậy bây giờ tôi trưởng thành rồi, các người muốn kiểm soát cũng vô ích.” Cậu dừng lại một lát, sau đó nhìn Dư Mạn Kỳ, cong môi cười giễu, “Cũng không cần có suy nghĩ làm lành, kể từ ngày bà bán tôi đi, quan hệ giữa chúng ta đã định trước sẽ đi đến bước đường này.”
Sắc mặt Dư Mạn Kỳ ngượng ngập, không cười nổi nữa.
“Sao có thể nói là bán đi được?” Giang Đông Mẫn không nhịn được phải xen vào, cau mày nhìn Dư Trì, “Lúc đó con thích đóng phim nhưng tuổi còn nhỏ, với tư cách là bố mẹ chúng ta ký giúp con là lẽ dĩ nhiên. Khi ấy Khương Nam đưa ra điều kiện rất tốt mà, bởi vậy chúng ta mới ký hợp đồng cho con, sau này phát hiện ra hợp đồng có vấn đề, đó là vì chúng ta không thạo nghiệp vụ, cũng là nạn nhân cả, sao có thể trách chúng ta được? Càng không thể nói là bán đi.”
Năm đó, Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ không hay biết chuyện Hà Nguyên Nhậm đề cử và giới thiệu người đại diện cho Dư Trì, với điều kiện năm đó của Dư Trì, cho dù Dung Hoa không ký thì cậu vẫn có thể ký với một công ty chủ quản khác có năng lực tốt. Cứ cho là không ký với công ty chủ quản đi nữa thì đợi đến lúc cậu thi vào trường nghệ thuật, đó vẫn là một sự lựa chọn tốt hơn, tuyệt đối sẽ không vì một bản hợp mà bị Tinh Tình chôn vùi mười năm trời.
Từ trước tới nay Dư Trì chưa từng nói với bọn họ những điều này, dẫu có nói cũng không còn ý nghĩa, bấy lâu nay Dư Mạn Kỳ không hề quan tâm cậu nghĩ gì. Còn Giang Đông Mẫn, có lẽ việc bán Dư Trì với cái giá ba mươi vạn tệ chính là một điều tiếc hận trong cuộc đời này.
“Tôi chỉ có một người bố, ông ấy chết rồi, ông nghĩ ông là bố của ai?” Dư Trì lạnh lùng liếc nhìn Giang Đông Mẫn.
Giang Đông Mẫn: “Tốt xấu gì tôi cũng nuôi cậu mấy năm, bố dượng cũng là bố, tại sao không tính?”
Kể từ năm mười một tuổi, Dư Trì đã lăn lộn đóng phim ở đoàn phim, dù cậu còn nhỏ tuổi, cần phải nương tựa vào Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ, nhưng những năm đó số tiền sinh hoạt, ăn mặc của cậu còn không tới ba vạn tệ, từ trước đến nay Giang Đông Mẫn càng chẳng quan tâm gì đến cậu, cũng chẳng xem cậu như con, từ đầu đến cuối chẳng qua cậu chỉ là một công cụ.
Dư Trì không tiếp tục nhìn Giang Đông Mẫn nữa mà nhìn sang Dư Mạn Kỳ, bình thản hỏi: “Bà cũng nghĩ như vậy sao?”
Dư Mạn Kỳ không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn thoáng Giang Đông Mẫn.
Hai người gặp nhau vào ngày 8/6, mà giờ đã gần cuối tháng 8 thì mọi người cũng biết điều gì sắp xảy ra rồi ha, ngay chương sau sẽ có biến luôn!!!
Dư Trì quá hiểu bọn họ, cậu không đủ kiên nhẫn vòng vo mà trực tiếp nói thẳng: “Tôi nói rồi, tôi gia nhập đoàn phim là chuyện của tôi. Tôi không có khả năng hủy hợp đồng, hai người đã ký với Khương Nam những gì, sau khi tôi đóng bộ phim này hai người được hưởng bao nhiêu, đó cũng là chuyện của các người, tôi không quản được. Vì vậy các người cũng không cần dò xét tôi, càng không cần phải cố chấp can thiệp vào chuyện của tôi, năm tôi mười bốn tuổi các người không kiểm soát được, vậy bây giờ tôi trưởng thành rồi, các người muốn kiểm soát cũng vô ích.” Cậu dừng lại một lát, sau đó nhìn Dư Mạn Kỳ, cong môi cười giễu, “Cũng không cần có suy nghĩ làm lành, kể từ ngày bà bán tôi đi, quan hệ giữa chúng ta đã định trước sẽ đi đến bước đường này.”
Sắc mặt Dư Mạn Kỳ ngượng ngập, không cười nổi nữa.
“Sao có thể nói là bán đi được?” Giang Đông Mẫn không nhịn được phải xen vào, cau mày nhìn Dư Trì, “Lúc đó con thích đóng phim nhưng tuổi còn nhỏ, với tư cách là bố mẹ chúng ta ký giúp con là lẽ dĩ nhiên. Khi ấy Khương Nam đưa ra điều kiện rất tốt mà, bởi vậy chúng ta mới ký hợp đồng cho con, sau này phát hiện ra hợp đồng có vấn đề, đó là vì chúng ta không thạo nghiệp vụ, cũng là nạn nhân cả, sao có thể trách chúng ta được? Càng không thể nói là bán đi.”
Năm đó, Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ không hay biết chuyện Hà Nguyên Nhậm đề cử và giới thiệu người đại diện cho Dư Trì, với điều kiện năm đó của Dư Trì, cho dù Dung Hoa không ký thì cậu vẫn có thể ký với một công ty chủ quản khác có năng lực tốt. Cứ cho là không ký với công ty chủ quản đi nữa thì đợi đến lúc cậu thi vào trường nghệ thuật, đó vẫn là một sự lựa chọn tốt hơn, tuyệt đối sẽ không vì một bản hợp mà bị Tinh Tình chôn vùi mười năm trời.
Từ trước tới nay Dư Trì chưa từng nói với bọn họ những điều này, dẫu có nói cũng không còn ý nghĩa, bấy lâu nay Dư Mạn Kỳ không hề quan tâm cậu nghĩ gì. Còn Giang Đông Mẫn, có lẽ việc bán Dư Trì với cái giá ba mươi vạn tệ chính là một điều tiếc hận trong cuộc đời này.
“Tôi chỉ có một người bố, ông ấy chết rồi, ông nghĩ ông là bố của ai?” Dư Trì lạnh lùng liếc nhìn Giang Đông Mẫn.
Giang Đông Mẫn: “Tốt xấu gì tôi cũng nuôi cậu mấy năm, bố dượng cũng là bố, tại sao không tính?”
Kể từ năm mười một tuổi, Dư Trì đã lăn lộn đóng phim ở đoàn phim, dù cậu còn nhỏ tuổi, cần phải nương tựa vào Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ, nhưng những năm đó số tiền sinh hoạt, ăn mặc của cậu còn không tới ba vạn tệ, từ trước đến nay Giang Đông Mẫn càng chẳng quan tâm gì đến cậu, cũng chẳng xem cậu như con, từ đầu đến cuối chẳng qua cậu chỉ là một công cụ.
Dư Trì không tiếp tục nhìn Giang Đông Mẫn nữa mà nhìn sang Dư Mạn Kỳ, bình thản hỏi: “Bà cũng nghĩ như vậy sao?”
Dư Mạn Kỳ không trả lời ngay mà đưa mắt nhìn thoáng Giang Đông Mẫn.
Hai người gặp nhau vào ngày 8/6, mà giờ đã gần cuối tháng 8 thì mọi người cũng biết điều gì sắp xảy ra rồi ha, ngay chương sau sẽ có biến luôn!!!