Đế Chế Đại Việt

Chương 493: Nghi kỵ

Quả thực trong mắt triều thần Hoài Âm hầu chẳng khác nào một thằng ngu. Nói như vậy không phải là phủ định tài năng của hắn, thực sự Hàn Tín rất giỏi về quân sư, tuy nhiên về chính trị và độ thức thời trong triều đình hắn thực sự lót đáy. Thậm chí khi Lưu Bang thái độ nghi kỵ đã rất rõ nhưng Hàn Tín vẫn ngây thơ dễ dàng bị bắt về kinh thành gián chức làm Hoài Âm hầu, tước bỏ mọi binh quyền. Lúc này Hàn Tín lại chui đầu ra muốn lãnh binh, chẳng phải lại làm Lưu Bang càng thêm nghi kỵ sao?

Quả thực Hàn Tín đứng ra làm Lưu Bang nghi kỵ càng thêm sâu, hắn biết khi bị gián chức làm Hoài Âm hầu Hàn Tín đã sớm bất mãn, lần này hắn muốn lãnh binh chẳng lẽ lại muốn lần nữa lật người. Không, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra. Hàn Tín không hề nhận thức được rằng Lưu Bang đã sớm già, nào phải là bậc minh quân hùng tâm tráng chí năm xưa. Hắn lúc này chỉ muốn giữ vững ngôi vị của hắn càng lâu càng tốt, tìm cách trừ bỏ các công thần, Hà Đông đối với hắn mà nói không quá quan trọng, dù sao Đại Hán quốc thổ lớn như vậy, thiếu mất Hà Đông một khối cũng không có vấn đề gì. Lưu Bang khẽ hắn giọng một tiếng nói.

- Hoài Âm hầu là bậc thần tướng của Đại Hán, lần này chỉ là năm vạn quân cỏn con không nhọc đến Hoài Âm hầu phải ra tay. Các khanh gia có cao kiến gì cản địch không?

Nhìn thấy Lưu Bang đã kiềm chế được cảm xúc INrfAD của mình Trương Lương mới bước ra nói.

- Bẩm bệ hạ, quân Ngụy quốc người đông thế mạnh, thiện chiến kỵ binh, nay lại sở hữu thần thương, hỏa pháo, tình hình Hà Đông nguy cấp, mười vạn quân của Lương vương bị đánh tan gần một nữa, chỉ sợ không giữ được bao lâu. Thần xin bệ hạ cử hai vạn kỵ binh cùng năm vạn quân từ Quang Trung đi cứu viện Hà Đông.

Người khác không rõ ràng nhưng Trương Lương thấy được đại nguy cơ sau lần xâm lược Hà Đông này của Ngụy quốc. Trước kia Đại Hán có thể thủ vững được Hà Đông chính là sự vượt trội từ hỏa khí, thành cao, hào sâu. Thế nhưng bây giờ Ngụy quốc cũng có hỏa khí, Trương Lương đoán rằng lần tấn công Hà Đông này chỉ là một liều thuốc thử, nếu Đại Hán không thể đánh cho Ngụy quốc sợ, chỉ sợ với tham vọng của Tào Tháo hắn sẽ đánh thẳng vào trung nguyên, lúc đó Đại Hán có muốn xoay mình cũng đã chậm.

- Trương đại nhân nói lại quá lời. Theo ta biết Lương vương vẫn còn nắm trong tay đến bảy vạn quân đây. Huống chi điều quân nơi nào cũng không thể điều quân từ Quang Trung. Phải biết Quang Trung là lá chắn của Trường An, nhỡ đâu quân địch vòng qua được Quang Trung chả phải Trường An sẽ nguy cấp sao.

Trương Lương vừa dứt lời Trần Bình lập tức đi ra phản kích. Hắn nhìn sắc mặt Lưu Bang liền nắm được rất kỹ liền nói.

- Theo ngu ý của hạ thần, lần này sở dĩ Ngụy tặc có thể hạ thành nhanh như vậy chính là nhờ hỏa khí, do vậy muốn đánh bại bọn chúng hỏa khí là không thể thiếu. Lương vương lúc này quân số vẫn chiếm ưu thế so với địch. Do đó cũng không cần điều quân từ Quang Trung mà phải tăng cường thêm hỏa khí. Thần đề nghị tăng thêm cho Lương vương một trăm khẩu đại pháo, năm ngàn hỏa thương, phái hai vạn quân từ Sơn Tây cứu viện Hà Đông.

Thực ra trong ý kiến của hắn còn ẩn thêm một tầng ý tứ khác. Quân tại Quang Trung là quân tinh nhuệ, trung thành với Lưu Bang, chẳng khác nào Thiên tử quân, làm sao Lưu Bang nỡ đem giao cho Bành Việt. Huống chi Lưu Bang đã muốn lấy đi quân quyền của Bành Việt từ lâu, đây chẳng phải là cơ hội để giảm quân quyền trong tay hắn sao. Quân của Bành Việt bị đánh càng thảm, Lưu Bang lại càng thích đây, không có quân quyền trong tay Bành Việt chẳng khác nào một con hổ mất răng. Lưu Bang gật đầu hài lòng nói.

- Tốt, vậy để cho Thẩm Tự Cơ dẫn theo hai mươi ngàn quân Sơn Tây đi cứu viện cho Hàn Đông, lại viện trợ thêm cho hắn một trăm hai mươi khẩu đại pháo, một vạn hỏa thương. Hà Đông không thể rơi vào tay giặc.

Trương Lương nhìn thấy kết quả này không khỏi thở dài. Giặc đã đến trước cửa, lúc này Hán đế lại chỉ lo nội đấu, diệt công thần. Thông minh như hắn làm sao không nhận ra được mưu đồ của Trần Bình. Lúc này hỏa khí của Đại Hán rõ ràng đã kém hỏa khí của Ngụy quốc một đoạn, có thêm gấp đôi đi nữa cũng không mấy tác dụng, huống chi hai ngàn quân Sơn Tây đã lâu không đánh trận, quá nửa đều là tân binh, Thẩm Tự Cơ bất tài vô dụng, Hà Đông quả thực không có cứu.

Tan triều, Tiêu Hà lần nửa giữ lại Trương Lương, thế nhưng Trương Lương lắc đầu nói.

- Thừa tướng, đã đến lúc chúng ta phải nói lời từ biệt. Nơi này đã không còn cần đến Lương.

Quả nhiên ngày hôm sau Trương Lương dâng sớ từ quan, Lưu Bang rất vui vẻ phê vào một chữ “chuẩn”.

Trở lại với xứ Nam Vang, vùng biên giới giữa Đông thành và vùng nội địa Tây Gốt. Hai vạn kỵ binh Tây Gốt gấp rút chạy về hướng Đông, dẫn đầu là Bá tước Konrad, một kỵ sĩ xuất thân từ một dòng của Thần giáo. Tại Tây Gốt Thần giáo rất được coi trọng, ngược lại Tây Gốt cũng là một Thần quốc quan trọng nhất, mặc dù không nằm dưới sự cai trị của Thần giáo, nhưng sự liên kết của hai bên vô cùng chặt chẽ.

Hai tuần trước, một kỵ binh từ phía Đông thành truyền tin về vương đô. Quân Đại Việt vậy mà đã tấn công Đông Thành hai tháng, vương tử Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã đi đến tuyệt lộ, thư do thuộc tướng Tôn Sĩ Nghị lén lút gửi về. Điều này làm chấn động cả triều đình Tây Gốt.

Đông thành tuy nói là một vùng đất nghèo nàn so với bốn vùng còn lại của Tây Gốt, thế nhưng dù gì nó cũng chiếm lĩnh đến một phần sáu quốc thổ, đồng thời cũng là con đường để đi đến Nam Dương. Do đó quốc vương Tây Gốt vô cùng muốn nắm lấy được Đông thành từ tay của Thiết Hán Cơ, mới phái Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi thu hồi lại Đông Thành, bắt giữ Thiết Hán Cơ trở về đem giết. Thế nhưng lúc này tin tức truyền về lại báo rằng quân Đại Việt vậy mà tấn công chiếm lấy Đông thành, đã hai tháng mà lúc này bọn hắn mới nhận được tin tức. Điều này thử hỏi Tây Gốt quốc vương làm sao không tức giận.

Thế nhưng hắn dù sao cũng là một bậc quân vương anh minh thần võ, dù tức giận nhưng cũng không mất đi lý trí. Chỉ là Tây Gốt triều đình vốn là thiết chế quân chủ phong kiến phân quyền, muốn tập hợp lực lượng cứu viện cho Đông thành cần phải mất một tháng, nên trước tiên hắn liền phái Konrad dẫn theo hai vạn kỵ binh trước tiên đi Đông thành cứu viện.

Chỉ là lúc này nhìn phía trước con đường vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một tòa đồn lũy, bên trên Long tinh kỳ treo phất phới Konrad không khỏi kinh hãi. Quân Đại Việt vậy mà đã đánh vào được đến quốc nội? Vì sao hắn không nhận được tin tức? Còn tòa đồn lũy này từ khi nào xuất hiện? Vì sao không được đánh dấu trên bản đồ?

Konrad không hề biết rằng một tuần trước Ngô Tuấn dẫn theo Thiên Long về tập kích các đồn lũy ở vùng biên giới này, không một binh sĩ Tây Gốt nào có thể chạy thoát thì lấy đâu ra mà truyền tin.

Sau khi đánh hạ các đồn, một số lớn vật liệu xây dựng lập tức được đưa đến để Công binh xây dựng. Vốn vật liệu Lê Lai đem đến là không đủ, tuy nhiên Đào Duy Từ nói quy hoạch mười tám thành của xứ Nam Vang quá loạn, lại không cần thiết tồn tại quá nhiều đơn vị hành chính như vậy, Lê Lai nhận lệnh liền dứt khoát hủy đi một tòa thành đem vật liệu đến xây dựng nên hai tòa đồn lũy.

Đồn lũy không phải xây thành cao như kiểu cũ, nếu muốn xây như vậy bọn hắn cần ít nhất đến một tháng để xây nên một tòa thành nhỏ, rất dễ dàng bị quân Tây Gốt vòng qua, thay vào đó Đào Duy Từ dựa trên địa thế hiểm yếu, chắn ngang con đường đi vào Đông Thành mà xây dựng nên một hệ thống đồn lũy gồm ba cụm vừa, mỗi cụm cách nhau không quá hai cây số vừa vặn chắn sạch toàn bộ đường nhỏ, đường lớn đi vào trong Đông Thành. Bên ngoài mỗi cụm bày rất nhiều dây thép gai, bên trong một chút là các cụm lô cốt được xây bằng đá và xi măng, liên kết giữa các lô cốt là hệ thống hào, giữa các lô cốt lại có ít nhất một tòa tháp canh. Phía trung tâm đồn là trận địa pháo binh bố trí các khẩu pháo 75 ly, 37 ly, dựa vào đó pháo binh ở các đồn lũy có thể hỗ trợ lẫn nhau. Cách các cứ điểm ba, bốn dặm còn có một căn cứ pháo binh có năm khẩu pháo 120 ly phạm vi pháo kích bao trùm lên cả ba toàn đồn lũy, có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào. Tại một hướng khác cũng bố trí y chan như vậy. Cách bố trí này Đào Duy Từ biết, Bộ chỉ huy tiền phương biết, các binh lính Đại Việt biết. Chỉ duy có Konrad và binh sĩ Tây Gốt không hề biết.

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ