Đế Chế Đại Việt

Chương 484: Ngày thứ tư (1)

Buổi sáng Nguyễn Chế Nghĩa thức dậy liền thấy trên đầu mình là một mảnh lều trại màu trắng. Khẽ nhúc nhích cơ thể, sự đau đớn từ vết thương mang lại báo cho hắn biết rằng đây không phải là mơ.

Hắn hiện tại không rõ ràng được mình m41GE đang ở đâu, đã chạy thoát hay bị địch bắt lại. Nguyễn Chế Nghĩa chỉ nhớ được rằng hẵn chạy vọt ra khỏi căn cứ không bao lâu thân thể liền bị suy sụp. Chiến đấu cường độ cao, bị thương nhiều nơi, mất máu làm thân thể hắn không trụ nổi, chỉ có thể mặc cho chiến mã chạy đi.

- Trung tá, ngài đã tỉnh.

Lúc Nguyễn Chế Nghĩa định tìm cách lẫn trốn thì may mắn Dương Khoan Khoáng từ bên ngoài đi vào. Nguyễn Chế Nghĩa cũng thở dài một hơi, xem ra hắn may mắn, đi bậy đi bạ lại gặp phải quân mình. Nguyễn Chế Nghĩa nói.

- Khoan Khoáng, hiện tại ta đang ở đâu?

Hắn rất rõ ràng Dương Khoan Khoáng cách mình bao xa. Dương Khoan Khoáng nói.

- Hiện tại chúng ta đang cách thành Địch Lực một ngày đường. Sau khi nhận được tin tức thành Địch Lực bị tấn công chúng ta lập tức lĩnh hai trăm Vũ cảnh đi cứu viện. Nhưng gặp Trung tá giữa đường nên tạm dừng nghỉ ngơi.

Nguyễn Chế Nghĩa lắc đầu nói.

- Hai trăm người, không có vũ khí hạng nặng không thể cứu được thành Địch Lực. Quân địch có khả năng đông đến hai vạn người.

Nguyễn Đức Trung cũng đến nghe Nguyễn Chế Nghĩa nói lại tình hình không khỏi nhíu mày. Đúng là với tình hình như vậy hai trăm người bọn hắn có đến cũng chỉ có tìm đường chết. Ở ngoài địa hình trống trải hai trăm người bọn hắn không đủ cho quân Tây Gốt nhét kẽ răng. Nguyễn Chế Nghĩa suy tính nói.

- Hậu cần bình thường vận chuyển từ Hải Vân quan đến sẽ là mười ngày một lần. Hộ tống hậu cần có một ngàn quân. Trước đó theo danh sách hậu cần quân đưa đến dự kiến sẽ có pháo 120 ly mười ổ, pháo 75 ly 20 ổ, pháo 37 ly mười lăm ổ cùng rất nhiều đạn pháo. Theo ta tính toán chừng còn ba ngày nữa bọn hắn sẽ đến được thành Địch Lực, nếu chúng ta phối hợp được với bọn hắn thì việc giải cứu thành Địch Lực không có vấn đề.

Bởi vì để đánh thành Giang Ninh kết thúc chiến tranh nên rất nhiều vũ khí hạng nặng được Thăng Long phê duyện vận chuyển theo đường sông đến phủ Thanh Bình. Lần này Nguyễn Cế Nghĩa muốn lợi dụng như vũ khí này để đánh quân Tây Gốt. Nguyễn Đức Trung nhíu mày nói.

- Chỉ là đã qua ba ngày, liệu thành Địch Lực có còn chống cự được nữa hay không? Nếu thành Địch Lực bị chiếm giữ lúc đó đối với hậu cần quân sẽ là một tai họa.

- Thành Địch Lực chắc chắn chưa bị chiếm giữ. Dù bên trong thành chỉ có hơn một ngàn quân thế nhưng Nguyễn Phúc Lan sẽ không để thành bị mất dễ dàng như vậy. Do đó nhiệm vụ của chúng ta một mặt cố gắng chi viện cho thành Địch Lực, mặc khác phải bắt được liên lạc với quân hậu cần.

Nguyễn Chế Nghĩa rất quả quyết, đối với lực lượng trong thành Nguyễn Chế Nghĩa vẫn rất yên tâm, dù sao hắn chính là người đã thảo ra bản kế hoạch này đây. Chiến tranh trong đô thị cả Nguyễn Chế Nghĩa và Dương Khoan Khoáng cũng hiểu rõ, dù sao món này không ai giỏi hơn Vũ cảnh bọn hắn. Nguyễn Chế Nghĩa nói tiếp.

- Như vậy Khoan Khoáng dẫn theo năm mươi người đi về phía Hải Vân quan bắt liên lạc với quân hậu cần. Ta và Đức Trung sẽ dẫn theo những người còn lại chi viện cho thành Địch Lực. Chúng ta tùy thời giữ liên lạc.

- Tuân lệnh.

Cả hai người không hề có gì dị nghị, dù sao tại nơi này Nguyễn Chế Nghĩa có cấp bậc quân hàm cao nhất, có quyền hạ lệnh đây.

================Ta là đường phân cách===============

Bên trong pháo đài, căn cứ của quân Đại Việt ở thành Địch Lực. Sau một đêm phòng ngự các cánh quân đã rút về pháo đài để phòng ngự. Sau một đêm không chỉ phía Tây Gốt mà phía Đại Việt cũng thiệt hại nặng nề. Năm ngàn quân phía Tây của quân Tây Gốt thiệt hại đến một ngàn người, quân Đại Việt bên này cũng có đến hai trăm binh sĩ thương vong. Lúc này bên trong khu bệnh viện đã chứa đầy thương binh. Thống kê số binh lính còn có thể chiến đấu chỉ còn lại chừng bảy tám trăm người. Chỉ có một điều may mắn chính là các vũ khí như pháo 37 ly, pháo 3P đều được vận chuyển an toàn trở về pháo đài, lần nữa tổ chức bố phòng.

Khu pháo đài bên trong này là nơi ở của thành chủ người Ái Tân Giác La, xây dựng tương đối kiên cố. Tường ngoài cao đến năm mét, có bốn trụ tháp cao đến tám mét, mang dáng dấp của một pháo đài phương Tây. Đối với ngoại giới tiếp xúc có hai mặt, một mặt là quảng trường lớn phía Tây, mặt kia là một cây cầu nhỏ phía Bắc, hai nơi này cũng là hai cửa của pháo đài, hai mặt khác đều là những bức tường cao quá bảy mét.

Tuy pháo đài rất nhỏ nhưng lại vô cùng phù hợp với số lượng quân nhỏ của Đại Việt phòng ngự. Nguyễn Phúc Lan đặc biệt chú trọng ở mặt Tây là nơi quân địch dễ triển khai quân tấn công, mặt Bắc xếp đặt một chút quân đề phòng quân địch đánh lén đường nhỏ, hai mặt khác chỉ bố trí một chút quân canh phòng. Dù sao tường bảy mét cũng không dễ dàng tấn công như vậy đấy.

Chín giờ sáng, hàng ngàn quân Tây Gốt đã tập trung ở quảng trường trước pháo đài. Lúc này ba cánh quân đã nhập lại làm một, quân địch đông đến mười bốn ngàn người. Từ lúc tấn công vào thành Địch Lực đến giờ, kể cả ba ngàn quân bị loại khỏi vòng chiến ở ngoài tiền đồn thì bọn hắn đã thiệt hại đến sáu ngàn binh sĩ, tuyệt đối tổn thương gân cốt. Tuy nhiên mục đích cũng đã sắp đạt được, chỉ cần đánh hạ tòa pháo đài này thắng lợi sẽ thuộc về bọn hắn.

- Truyền lệnh, tấn công!

Mặt phía Tây không gian để đầu nhập vào tấn công chừng bốn ngàn người, Tôn Sĩ Nghị để cả Áo Lỗ Xích dẫn đầu nhanh quân này xông lên phía trước. Quân Tây Gốt đối với công thành đoạt đất thực sự không quá giỏi, nhất là đám kỵ binh xuống ngựa này, trong khi thiếu hụt vũ khí công thành thì muốn đánh hạ một tòa pháo đài này cũng khó. Nhưng Tôn Sĩ Nghị không quá lo lắng, bởi vì lúc này bọn hắn còn có thuốc nổ đây. Chỉ cần nổ sập được cổng pháo đài thì quân Đại Việt có thể cố thủ bên trong cũng vô ích.

- Khai hỏa.

Nguyễn Phúc Lan trực tiếp thống lĩnh mặt thành này. Lần này đầu nhập phía mặt Tây lên đến bảy trăm binh sĩ, dân binh, thiếu sinh quân và cả...thương binh. Hai trăm thương binh lần nữa được trang bị vũ khí. Nguyễn Phúc Lan bố trí bọn hắn ở các lỗ châu mai trên bốn tòa tháp lâu. Bởi vì bị bất lợi trong việc cơ động nên bọn hắn tác chiến đều là ở những vị trí cố định có thể bắn hạ kẻ thù.

Ầm, ầm, ầm.

Súng pháo Đại Việt khai hỏa. Quân Tây Gốt bố trí đội hình rất quy củ, mỗi tên còn cầm theo một tấm thuẫn bài để phòng ngự, tuy nhiên đối với súng pháo mà nói loại thuẫn bài đơn sơ này vẫn không có cửa, nhiều khi chỉ là để quân Tây Gốt tăng thêm niềm tin mà thôi.

- Ách, cứu ta!

Một dân binh bị mũi tên xuyên thủng ngực, miệng tuôn ra đầy bọt máu gấp gáp hô hoán. Phải nói rằng tuy súng đạn của Đại Việt lợi hại thế nhưng cung tiễn của Tây Gốt cũng lợi hại không kém. Một ngàn quân xông lên phía trước, ba ngàn quân cùng quân Đại Việt thủ trên tường thành đối xạ, từng đợt mưa tên bao trùm lấy cả mặt thành sát thương đối với quân thủ thành tuyệt đối to lớn.

- Đừng để bọn chúng tiếp cận cổng thành. Lính bắn tỉa, tìm bắn các sĩ quan của bọn hắn, để ý những kẻ cầm hỏa cầu.

Nguyễn Phúc Lan cũng từ mình cầm lấy một khẩu K-04Ca2 vừa bắn trả vừa hạ lệnh. Quân Đại Việt kiêng cường chống trả. Đặc biệt là các cựu binh, dù bị thương nhưng khả năng xạ kích của bọn hắn tốt hơn những binh sĩ khác rất nhiều, tỷ lệ bọn hắn bắn trượt lại rất thấp. Mặt khác một số cựu binh xuất thân từ pháo binh cũng trợ giúp các binh sĩ hậu cần điều chỉnh tọa độ nên độ chính xác của đạn pháo tăng lên rất lớn. Quân Tây Gốt thiệt hại cực lớn.

Tôn Sĩ Nghị bắt đầu cảm thấy được chiến cuộc không dễ dàng như hắn tưởng. Đêm qua đối mặt với chiến lũy thấp, mặt nghiên thoải, bọn hắn chỉ cần ùa lên là có thể chiếm lĩnh được. Nhưng đây là tường thành cao, dựng đứng, hỏa lực của quân Đại Việt so với ngày hôm qua lại càng mạnh mẽ. Hầu như bất kỳ binh sĩ nào của Tây Gốt tiếp cận cổng thành đều bị bắn hạ. Một điểm nữa hắn nhận ra chính là các cấp sĩ quan của mình vậy mà bị bắn chết một mảng lớn. Tình hình tuyệt đối giống như cánh quân phía Tây của buổi sáng hôm qua. Lúc này hắn còn không nhận ra ý đồ của Đại Việt nữa mới là đồ ngu. Sĩ quan cấp cơ sở bình thường không được ai chú ý đến nhưng vai trò của bọn hắn trong cả khối quân lại vô cùng quan trọng. Như một mặt lưới vững chắc thì các sĩ quan này chính là những mắc lưới để gắn kết cả mảnh lưới lại thành một thể thống nhất.

- Truyền lệnh, rút lui!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ