Đế Chế Đại Việt

Chương 482: Ngày thứ ba (3)

Chíu! Ầm!

Theo mệnh lệnh của Nguyễn Phúc Lan một quả pháo hiệu bắn lên nổ tung trên bầu trời thành Địch Lực. Đây chính IV7S5y là tiếng pháo báo hiệu cho các tiểu đội hoạt động trong chợ biết rằng cần phải theo kế hoạch rút lui trở về.

Hai trăm dân binh và Vũ cảnh theo Nguyễn Phúc Lan cũng bắt đầu co cụm, thu nạp trở lại các toán tiểu đội từ các nơi quay về. Áo Lỗ Xích nhận ra quân Đại Việt bên trong chợ vậy mà không chỉ hai trăm, ít nhất cũng phải là năm trăm người.

Đúng vậy, Nguyễn Phúc Lan bố trí binh lực ở những nơi khác cực ít, ngược lại dồn quân vào nơi này để đánh một trận phục kích trong đô thị với Áo Lỗ Xích bởi vì địa hình nơi này cực kỳ phức tạp, không gian tác chiến chật hẹp, vô cùng thích hợp để triển khai Vũ cảnh. Nguyễn Phúc Lan hi vọng dựa vào một trận phục kích này tiêu diệt lượng lớn sinh lực địch, qua đó giảm tải cho hệ thống phòng ngự bên trong.

- Nhanh, bắt lấy bọn hắn!

Nhận thấy đây là một cơ hội tuyệt với để tiêu diệt quân Đại Việt, Áo Lỗ Xích ra lệnh cho binh sĩ Tây Gốt tấn công càng mãnh liệt, vô số mũi tên bắn bọc đầu, binh lính áp sát kéo lấy quân Đại Việt không thả, một đội khác lại nhanh chóng vòng về phía sau lưng của quân Đại Việt ý đồ tạo thành thế gọng kiềm để không cho quân Đại Việt chạy thoát. Ngược lại tuy co cụm nhưng Nguyễn Phúc Lan cũng để các binh sĩ tản ra từng tiểu đội chạy xuyên qua các tòa nhà đã được định kế hoạch sẵn, chỉ có một trung đội bị quân Tây Gốt níu lấy, cần phải có các tiểu đội khác nổ súng hỗ trợ. Chiến trường đã ngày càng trở nên ác liệt, con số thương vong của Đại Việt càng tăng cao.

Ầm, ầm, ầm.

Lúc này bỗng nhiên tiếng pháo bổng nhiên vang lên. Đạn pháo chuẩn xác rơi đúng vào cánh quân bọc đầu của quân Tây Gốt xé ra một lỗ hổng. Từ phía Nam một cánh quân của Đại Việt xuất hiện đánh mạnh vào cánh quân này. Bất ngờ bị tập kích sau lưng cánh quân bọc đầu của Tây Gốt trở nên tê liệt. Lợi dụng lúc này Nguyễn Phúc Lan quát lớn.

- Giết!

- Xung phong!

Quân Đại Việt từ trong các tòa nhà đổ ra đánh mạnh về phía Nam. Bị hai bên giáp công cánh quân này lập tức bị xé toạt ra thành từng mảnh, vòng vây của Tây Gốt bị phá vỡ hoàn toàn, quân Đại Việt cũng nhờ vậy mà thoát được ra khỏi khu chợ chạy vào khu trung tâm.

- Chết tiệt!

Áo Lỗ Xích tức giận chạy đến, thế nhưng quân Đại Việt đã chạy thật xa mà quả thực hắn cũng không dám truy đuổi. Nhìn vào đội hình phân tán, rời rạc của quân mình hắn không dám chắc tiến sâu nữa liệu có bị quân Đại Việt tiếp tục phục kích hay không, huống chi quân Tây Gốt cũng cần phải được ổn định lại sau lần phục kích này.

Tổ chức thống kê lại Áo Lỗ Xích có cảm giác muốn khóc. Trọn vẹn bốn ngàn quân, chỉ sau một trận chiến hai giờ đồng hồ vậy mà trực tiếp bị tổn thất gần một nửa, hơn bảy trăm binh sĩ tử trận, hơn một ngàn binh sĩ bị thương ở các cấp độ, cánh quân này xem như bị tàn phế, muốn tiếp tục đánh vào cũng rất khó khăn.

Ngược lại phía bên kia Nguyễn Phúc Lan tuy đánh thắng một trận lớn nhưng hắn cũng không quá cao hứng. Lần này sáu trăm binh sĩ và dân binh theo hắn vào bên trong chợ trở ra cũng chỉ có năm trăm mười hai người, trong đó dân binh chỉ còn lại tám mươi sáu người, trong số này lại có chừng hai trăm người mang thương tích. Còn lại tám mươi tám người đã nằm lại bên tron chợ, thi thể cũng không thể mang đi.

- Nhanh, nhanh đưa các binh sĩ bị thương vào bên trong.

Hoa Mai đã đứng trước cổng của khu trung tâm bắt đầu đón nhận và sắp xếp các thương binh vào bên trong để chữa trị. Bệnh viện dã chiến được xây dựng chỉ trong một ngày, có một trăm lẻ sáu người, trong đó có hai mươi bác sĩ còn lại là y tá và điều dưỡng. Với một lực lượng quân y hùng hậu như vậy đủ sức chăm sóc cho các thương binh từ ngoài chiến trường trở về.

Thương binh bên trong chủ yếu là các vết thương bị trúng tên, chỉ cần rút tên, khử trùng và băng bó. Nhưng một số trường hợp bị đao chém lại phức tạp hơn nhiều, lúc này bác sĩ ngoại khoa bên trong quân đội Đại Việt đã tương đối phát triển, việc động dao kéo cũng rất phổ biến, tuy tình hình chiến trường khó khăn nhưng những binh sĩ này không phải không thể cứu chữa. Chỉ là có một số binh sĩ bị mất đi một phần tay chân tuy được cứu sống nhưng không thể lần nữa đi lên chiến trường.

Trời đã về đêm, Nguyễn Phúc Lan đang muốn nghỉ ngơi một chút thì một binh sĩ đi vào nói.

- Bẩm Thành chủ, Mai Thượng úy dẫn theo thương binh đến cầu kiến.

Nguyễn Phúc Lan lập tức ngồi dậy, để người dẫn theo Hoa Mai vào. Hoa Mai quân phục ướt đẫm, trên mặt còn dính lại máu khô, nhưng ngạc nhiên chính là theo sau nàng lại có thêm hai thương binh trên người còn mang theo băng vải. Bọn hắn chính là những thương binh từ tiền tuyến trở về được sắp xếp an dưỡng ở thành Địch Lực.

- Bẩm Thành chủ, ban đêm quấy rầy ngài là muốn dẫn tiến hai binh sĩ này, bọn hắn có lời muốn nói với ngài.

Hoa Mai dứt lời, hai thương binh đằng sau liền chào một cái quân lễ nói.

- Bẩm thành chủ, chúng ta là đại diện của hai trăm mười sáu thương binh từ tiền tuyến trở vệ. Mọi người biểu đạt nguyện vọng mong muốn được thành chủ cấp vũ khí để có thể tiếp tục chiến đấu bảo vệ thành Địch Lực. Chúng ta tuy tàn nhưng không phế. Hai trăm mười sáu thương binh bên trong có hai mươi bảy người bị mất một phần cánh ta, ba mươi người bị mất chân, mười ba người bị mù một mắt, số còn lại bị thương trên thân. Nhưng chúng ta cam đoan chúng ta không phải là người vô dụng, tuy không thể linh hoạt di chuyển trên chiến trường nhưng cầm súng bảo vệ cứ điểm vẫn có thể. Chúng ta xin phép được chiến đấu.

Nguyễn Phúc Lan trong lòng bị những lời nói của hai thương binh làm cho cảm động. Binh sĩ Đại Việt mang trong mình danh dự của một người quân nhân, ý chí sắc thép, dù là bị mất đi một phần thân thể, bị chuyển đến hậu phương nhưng bọn hắn vẫn là quân nhân. Dù bọn hắn có tàn nhưng không phế, lòng yêu nước, ý chí kiên cường, sẵn sàng hi sinh luôn cháy bỏng trong trái tim của bọn họ, dù chết không sờn. Nguyễn Phúc Lan không hề có lý do gì cự tuyệt yêu cầu của những người anh hùng này cả. Nguyễn Phúc Lan gật đầu nói lớn.

- Được. Ta sẽ hạ lệnh xuống, các thương binh không cần đi kho hậu cần. Sẽ có người đem vũ khí đến cho các ngươi.

- Đa tạ thành chủ!

==================Ta là đường phân cách=============

Trong khi đó cách thành Địch Lực một ngày đường hai trăm Vũ cảnh Đại Việt thúc ngựa chạy như bay hướng về phía thành Địch Lực. Dẫn đầu là Nguyễn Đức Trung và Dương Khoan Khoáng. Bọn hắn là chỉ huy Vũ cảnh ở thành Cát Cơ. Bởi Ngô Tuấn phải đánh thành Kha Mát lực lượng tại thành Cát Cơ đã bị kéo đi toàn bộ, lúc này có thể đến cứu viện thành Địch Lực cũng chỉ có hai trăm vũ cảnh mà thôi. Cơ hồ không hề do dự, Nguyễn Đức Trung và Dương Khoan Khoáng đều thống nhất rằng một mặt cử người đi xin cứu viện, mặt khác hai người đích thân dẫn theo hai trăm Vũ cảnh chạy đi cứu viện. Hơn một ngày bọn hắn cơ hồ chạy không ngơi nghỉ, may mắn thành Cát Cơ không thiếu ngựa, bọn hắn mang đi mỗi người hai chiến mã, có thể luân phiên cưỡi.

- Nguyễn Đại úy, phía trước có chiến mã.

Dương Khoan Khoáng nói. So về cấp bậc thì Dương Khoan Khoáng và Nguyễn Đức Trung cùng một cấp, qua chiến dịch Thiên Võng hai người thuận lợi được thăng lên một bậc. Nguyễn Đức Trung nhìn kỹ, quả nhiên dưới màn đêm một con chiến mã đang đi chậm về phía bọn hắn, xem bộ nó cũng đã rất kiệt sức.

- Trên ngựa có người. Mau đến xem.

Hắn phát hiện trên lưng chiến mã vậy mà chở thêm một người. Đại đội vội vàng chạy đến xem, liền thấy người này mặc quân phục Đại Việt, trên người vết thương đủ chỗ, giáp trụ rách tươm đã sớm kiệt sức. Nguyễn Đức Trung liền đỡ lấy kỵ binh xuống đất, lật hắn ra Nguyễn Đức Trung nhìn thấy gương mặt quen thuộc liền không khỏi kinh hãi.

- Đây không phải là Nguyễn Trung tá sao?

Đúng vậy, kỵ binh kia chính là Nguyễn Chế Nghĩa chạy thoát khỏi tiền đồn, làm thượng hạ cấp Nguyễn Đức Trung không thể nào lầm được. Mà nhận được tin tức này bọn hắn cũng càng kinh hãi. Ai cũng biết Nguyễn Chế Nghĩa đóng quân ở thành Địch Lực, thế nhưng bây giờ Nguyễn Chế Nghĩa lại như thế này, chẳng lẽ bọn hắn đến muộn, thành Địch Lực đã thất thủ?

- Hiện tại tình hình không rõ ràng, binh sĩ mỏi mệnh, Trung tá thương thế cũng nguy cấp, không bằng chúng ta đóng trại nghỉ ngơi, cứu chữa một đêm, chờ Trung tá tỉnh lại như thế nào?

Dương Khoan Khoáng phán đoán tình hình Nguyễn Đức Trung nghe cũng có lý liền gật đầu.

- Được, vậy thì ngay tại đây đóng trại đi. Quân y, nhanh đến cứu chữa.

Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ