Đế Chế Đại Việt
Chương 333: Kết cục của Bidam (3)
- Toàn quân, tấn công.
- Giết!
Nhân lúc quân Joson vẫn còn đang chưa hoàn hồn Trần Quốc Toản rút gươm dẫn đầu binh sĩ xung phong. Ba tiểu đoàn của Lữ đoàn Chương Thánh cũng đồng thời quay trở lại xông thẳng vào quân Joson. Tiếng gầm thét của quân Đại Việt làm binh lính Joson thức tỉnh, thế nhưng tỉn lại bọn hắn lại càng hoảng sợ, ba ngàn quân Đại Việt dũng mãnh như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt tất cả mọi thứ xông thẳng vào trung quân của bọn hắn.
Ầm, ầm, ầm.
Tiếng súng Đại Việt vang lên, quân Joson ngã xuống như rạ, quân Đại Việt thậm chí tuốt thẳng lưỡi lê lên xông vào cận chiến, Trần Quốc Toản một tay cầm gươm, một tay cầm súng yrzTT ngắn dẫn đầu ba ngàn quân như một mũi khoan đâm xuyên vào lớp phòng ngự của quân Joson làm đội hình bọn hắn tan vỡ.
Bidam cảm thấy tuyệt vọng, hắn biết mình bại. Những phát pháo đạn ghém không phải đơn giản chỉ là bắn hạ một đống binh sĩ Joson mà nó còn chấn nhiếp cả tinh thần của bọn hắn, lúc này quân Đại Việt thừa thế lại xông vào phá vỡ trung quân, quân hắn hoàn toàn bị vỡ trận, quân Đại Việt tinh nhuệ thiện chiến, quân Joson vẫn còn kém xa một bậc.
- Giết!
Trong cơn tuyệt vọng Bidam hét lớn, trường kiếm trong tay vung vẩy như một con mãnh hổ bị thương phát ra những uy thế cuối cùng của nó. Dù sao Bidam cũng từng là Lang đồ giỏi nhất mà Hàn quốc từng sản sinh ra, vũ lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, binh sĩ Đại Việt nhào vào mấy lần đều bị hắn chém rụng. Trần Quốc Toản quát lớn.
- Tránh ra, để hắn cho ta.
Trần Quốc Toản quát lớn, trong tay cầm lấy gươm lao lên chém thẳng đến đấu Bidam. Suốt một năm qua kể từ khi bị solo kill ở trận Tân Bình bởi Quách Nhân Quý, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trần Bình Trọng, Trần Quốc Toàn càng ra sức luyện tập võ nghệ. Dù bây giờ Đại Việt đã chuyển dần sang sử dụng hỏa khí, súng đạn, nhưng võ nghệ vẫn là một môn học tập bắt buộc, do đó xét lại khối lượng bài luyện tập của các binh sĩ còn cao hơn cả thời kỳ trước.
Keng.
Bidam đón đỡ lấy lưỡi gươm Trần Quốc Toản chém đến, nhưng không dừng lại, Trần Quốc Toản lại xoay một vòng thực hiện tam liên kích, nhát cuối cùng hắn bật cao lên chém mạnh vào lưỡi kiếm của Bidam, dư lực đẩy Bidam lùi lại đến ba bước.
- Chết đi.
Trần Quốc Toản quát lớn thừa thế chém đến cổ của Bidam, ánh mắt Bidam lóe lên, bước lên một bước tay trai đưa ra nắm lấy cổ tay Trần Quốc Toản, tay kia lại đâm lưỡi kiếm phản kích, Trần Quốc Toản cũng vội đưa tay ra nắm lấy cổ tay Bidam, hai lưỡi gươm suýt soát đâm lệch cổ của hai người, hai tướng lĩnh của hai bên ghì chặt vào nhau, thở phì phì như những còn chiến mã vừa mới phi nước đại.
- Đầu hàng đi, ngươi không thể chạy thoát được đâu.
Trần Quốc Toản thở mạnh nói, Bidam lại hừ lạnh.
- Ta vẫn chưa thua mà.
Hai người bị khóa chặt tay lại với nhau liền dùng đến chân, hai chân đá vào nhau phát ra từng tiếng bịch bịch ghê rợn, các binh sĩ xung quanh chỉ sợ chủ tướng hai bên bị gãy mất ống quyển. Cuối cùng trận so cước lại kết thúc bằng cả hai đap trúng ngực nhau bay ra ngoài.
- Đến.
Thế nhưng lần nữa hai người lại bật dậy lao vào nhau, Bidam bình tĩnh đón đỡ từng chiêu thức mà Trần Quốc Toản đâm đến, thỉnh thoảng lại phản kích lại một chút, Trần Quốc Toản còn trẻ, không gian phát triển còn rất lớn, nhưng cũng bởi còn trẻ nên hắn vẫn còn rất nhiều hạn chế, đặc biệt là ở thể chất và kinh nghiệm. Điều này thì Bidam cũng như Quách Nhân Quý lại có thừa. Bởi vậy tuy chiêu thức Trần Quốc Toản rất tinh xảo cũng không kém phần uy mãnh nhưng Bidam vẫn tránh thoát được. Giao thủ được hơn trăm chiêu, thể lực cả hai đều xuống sức. Bidam ép Trần Quốc Toản lui lại nói.
- Hôm nay dừng ở đây, ngày sau lại tái chiến.
Trần Quốc Toản cười lớn.
- Chạy, ngươi còn có thể chạy được sao. Nhìn sau lưng ngươi đi.
Bidam quay về phía sau, từ trên quả đội mấy trăm binh sĩ Joson giáp trụ tơi tả, vũ khí vứt bỏ gần hết đang hối hả chạy xuống thung lũng, mà phía sau bọn hắn những bóng áo xanh kỵ binh dần xuất hiện liên tục nã súng vào quân Joson đang chạy trốn.
- Giết!
Trịnh Khả quát lớn rút ra gươm, toàn bộ Long kỵ binh cũng đồng loạt làm cùng một động tác, bọn hắn theo sườn dốc đồi đổ quân xuống, giơ cao lên đồ đao thu gặt tính mạng, quân Joson chỉ biết chạy, chạy và chạy, để quân Đại Việt làm một cuộc tàn sát.
- Không ngờ đúng không, tất cả hành động ngày hôm nay cũng chỉ là nghi binh dẫn dụ ngươi dẫn quân xuống thung lũng. Đằng sau long kỵ binh đã sớm mai phục chỉ chờ ngươi dẫn quân xuống liền đánh thẳng lên đồi, một ngàn quân ngươi để lại tuyệt đối sẽ không chống đỡ được long kỵ binh tấn công quá năm phút.
Trần Quốc Toản cười lớn. Đêm hôm qua khi Trịnh Khả dẫn quân quay trở lại hắn liền lập tức lập ra kế hoạch này. Quân Joson thủ trên đồi quá chắc chắn, không phải Đại Việt không tấn công lên được, mà là nếu đánh lên trên sẽ phải chịu tổn thất rất lớn, Trần Quốc Toản không nỡ để quân mình phơi mình dưới mũi tên của địch, do đó cách tốt nhất chính là dẫn dụ bọn hắn ra ngoài. Nếu Bidam khôn ngoan hơn không truy kích mà thu quân trở về hắn tuyệt đối sẽ không lâm vào hoàn cảnh này.
- Bidam, đầu hàng đi, ta tuyệt đối sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Bidam lắc đầu cười thảm.
- Đầu hàng? Bidam ta lại phải lần nửa quỳ gối khom lưng cho người? Rồi Kim Đức Mạn, nàng sẽ xem ta ra gì. Bidam ta mặc dù không phải là một đáng gian hùng nhưng cũng là bậc hào kiệt, ta thà tử trận sa trưởng chứ không thể nào làm tù binh. Để ta chiến trận chiến cuối cùng đi.
Nói vậy nhưng Bidam lại không tiếp tục đánh nhau với Trần Quốc Toản mà lại lao vào chém các binh sĩ Đại Việt xung quanh. Trần Quốc Toản tức giận, tên này quá vô sỉ lại còn muốn làm đấng hào kiệt. Trần Quốc Toản quát lớn.
- Trịnh Khả, giúp ta một tay chết phục hắn.
=========================++
Hôm nay bị mất chương, nên viết lại không kịp, đến giờ cuối đăng chương nên đăng tạm nửa chương vậy. Ngày mai ta sẽ bổ sung đầy đủ vào sau.
không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.
- Giết!
Nhân lúc quân Joson vẫn còn đang chưa hoàn hồn Trần Quốc Toản rút gươm dẫn đầu binh sĩ xung phong. Ba tiểu đoàn của Lữ đoàn Chương Thánh cũng đồng thời quay trở lại xông thẳng vào quân Joson. Tiếng gầm thét của quân Đại Việt làm binh lính Joson thức tỉnh, thế nhưng tỉn lại bọn hắn lại càng hoảng sợ, ba ngàn quân Đại Việt dũng mãnh như ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt tất cả mọi thứ xông thẳng vào trung quân của bọn hắn.
Ầm, ầm, ầm.
Tiếng súng Đại Việt vang lên, quân Joson ngã xuống như rạ, quân Đại Việt thậm chí tuốt thẳng lưỡi lê lên xông vào cận chiến, Trần Quốc Toản một tay cầm gươm, một tay cầm súng yrzTT ngắn dẫn đầu ba ngàn quân như một mũi khoan đâm xuyên vào lớp phòng ngự của quân Joson làm đội hình bọn hắn tan vỡ.
Bidam cảm thấy tuyệt vọng, hắn biết mình bại. Những phát pháo đạn ghém không phải đơn giản chỉ là bắn hạ một đống binh sĩ Joson mà nó còn chấn nhiếp cả tinh thần của bọn hắn, lúc này quân Đại Việt thừa thế lại xông vào phá vỡ trung quân, quân hắn hoàn toàn bị vỡ trận, quân Đại Việt tinh nhuệ thiện chiến, quân Joson vẫn còn kém xa một bậc.
- Giết!
Trong cơn tuyệt vọng Bidam hét lớn, trường kiếm trong tay vung vẩy như một con mãnh hổ bị thương phát ra những uy thế cuối cùng của nó. Dù sao Bidam cũng từng là Lang đồ giỏi nhất mà Hàn quốc từng sản sinh ra, vũ lực của hắn cực kỳ mạnh mẽ, binh sĩ Đại Việt nhào vào mấy lần đều bị hắn chém rụng. Trần Quốc Toản quát lớn.
- Tránh ra, để hắn cho ta.
Trần Quốc Toản quát lớn, trong tay cầm lấy gươm lao lên chém thẳng đến đấu Bidam. Suốt một năm qua kể từ khi bị solo kill ở trận Tân Bình bởi Quách Nhân Quý, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Trần Bình Trọng, Trần Quốc Toàn càng ra sức luyện tập võ nghệ. Dù bây giờ Đại Việt đã chuyển dần sang sử dụng hỏa khí, súng đạn, nhưng võ nghệ vẫn là một môn học tập bắt buộc, do đó xét lại khối lượng bài luyện tập của các binh sĩ còn cao hơn cả thời kỳ trước.
Keng.
Bidam đón đỡ lấy lưỡi gươm Trần Quốc Toản chém đến, nhưng không dừng lại, Trần Quốc Toản lại xoay một vòng thực hiện tam liên kích, nhát cuối cùng hắn bật cao lên chém mạnh vào lưỡi kiếm của Bidam, dư lực đẩy Bidam lùi lại đến ba bước.
- Chết đi.
Trần Quốc Toản quát lớn thừa thế chém đến cổ của Bidam, ánh mắt Bidam lóe lên, bước lên một bước tay trai đưa ra nắm lấy cổ tay Trần Quốc Toản, tay kia lại đâm lưỡi kiếm phản kích, Trần Quốc Toản cũng vội đưa tay ra nắm lấy cổ tay Bidam, hai lưỡi gươm suýt soát đâm lệch cổ của hai người, hai tướng lĩnh của hai bên ghì chặt vào nhau, thở phì phì như những còn chiến mã vừa mới phi nước đại.
- Đầu hàng đi, ngươi không thể chạy thoát được đâu.
Trần Quốc Toản thở mạnh nói, Bidam lại hừ lạnh.
- Ta vẫn chưa thua mà.
Hai người bị khóa chặt tay lại với nhau liền dùng đến chân, hai chân đá vào nhau phát ra từng tiếng bịch bịch ghê rợn, các binh sĩ xung quanh chỉ sợ chủ tướng hai bên bị gãy mất ống quyển. Cuối cùng trận so cước lại kết thúc bằng cả hai đap trúng ngực nhau bay ra ngoài.
- Đến.
Thế nhưng lần nữa hai người lại bật dậy lao vào nhau, Bidam bình tĩnh đón đỡ từng chiêu thức mà Trần Quốc Toản đâm đến, thỉnh thoảng lại phản kích lại một chút, Trần Quốc Toản còn trẻ, không gian phát triển còn rất lớn, nhưng cũng bởi còn trẻ nên hắn vẫn còn rất nhiều hạn chế, đặc biệt là ở thể chất và kinh nghiệm. Điều này thì Bidam cũng như Quách Nhân Quý lại có thừa. Bởi vậy tuy chiêu thức Trần Quốc Toản rất tinh xảo cũng không kém phần uy mãnh nhưng Bidam vẫn tránh thoát được. Giao thủ được hơn trăm chiêu, thể lực cả hai đều xuống sức. Bidam ép Trần Quốc Toản lui lại nói.
- Hôm nay dừng ở đây, ngày sau lại tái chiến.
Trần Quốc Toản cười lớn.
- Chạy, ngươi còn có thể chạy được sao. Nhìn sau lưng ngươi đi.
Bidam quay về phía sau, từ trên quả đội mấy trăm binh sĩ Joson giáp trụ tơi tả, vũ khí vứt bỏ gần hết đang hối hả chạy xuống thung lũng, mà phía sau bọn hắn những bóng áo xanh kỵ binh dần xuất hiện liên tục nã súng vào quân Joson đang chạy trốn.
- Giết!
Trịnh Khả quát lớn rút ra gươm, toàn bộ Long kỵ binh cũng đồng loạt làm cùng một động tác, bọn hắn theo sườn dốc đồi đổ quân xuống, giơ cao lên đồ đao thu gặt tính mạng, quân Joson chỉ biết chạy, chạy và chạy, để quân Đại Việt làm một cuộc tàn sát.
- Không ngờ đúng không, tất cả hành động ngày hôm nay cũng chỉ là nghi binh dẫn dụ ngươi dẫn quân xuống thung lũng. Đằng sau long kỵ binh đã sớm mai phục chỉ chờ ngươi dẫn quân xuống liền đánh thẳng lên đồi, một ngàn quân ngươi để lại tuyệt đối sẽ không chống đỡ được long kỵ binh tấn công quá năm phút.
Trần Quốc Toản cười lớn. Đêm hôm qua khi Trịnh Khả dẫn quân quay trở lại hắn liền lập tức lập ra kế hoạch này. Quân Joson thủ trên đồi quá chắc chắn, không phải Đại Việt không tấn công lên được, mà là nếu đánh lên trên sẽ phải chịu tổn thất rất lớn, Trần Quốc Toản không nỡ để quân mình phơi mình dưới mũi tên của địch, do đó cách tốt nhất chính là dẫn dụ bọn hắn ra ngoài. Nếu Bidam khôn ngoan hơn không truy kích mà thu quân trở về hắn tuyệt đối sẽ không lâm vào hoàn cảnh này.
- Bidam, đầu hàng đi, ta tuyệt đối sẽ tha cho ngươi một con đường sống.
Bidam lắc đầu cười thảm.
- Đầu hàng? Bidam ta lại phải lần nửa quỳ gối khom lưng cho người? Rồi Kim Đức Mạn, nàng sẽ xem ta ra gì. Bidam ta mặc dù không phải là một đáng gian hùng nhưng cũng là bậc hào kiệt, ta thà tử trận sa trưởng chứ không thể nào làm tù binh. Để ta chiến trận chiến cuối cùng đi.
Nói vậy nhưng Bidam lại không tiếp tục đánh nhau với Trần Quốc Toản mà lại lao vào chém các binh sĩ Đại Việt xung quanh. Trần Quốc Toản tức giận, tên này quá vô sỉ lại còn muốn làm đấng hào kiệt. Trần Quốc Toản quát lớn.
- Trịnh Khả, giúp ta một tay chết phục hắn.
=========================++
Hôm nay bị mất chương, nên viết lại không kịp, đến giờ cuối đăng chương nên đăng tạm nửa chương vậy. Ngày mai ta sẽ bổ sung đầy đủ vào sau.
không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.