Đấu La Đại Lục 2 - Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 10: Bách Vạn Niên Hồn Hoàn (1)

- Ài, không có còn phán kháng, ta chỉ có thể nghe theo lời bọn chúng. Ca vừa bị bọn chúng áp bức, vừa tự hỏi xem có phương pháp gì có thể thoát ly sự khống chuế của bọn chúng hay không. Nguyên lực của ta rất tinh thuần, cũng đủ cho chúng nó hấp thu trên vạn năm, trải qua mấy ngàn năm suy nghĩ và quan sát, ta phát hiện, muốn thoát ly được sự khống chế của bọn chúng, không chỉ phải chạy trốn, mà còn phải giấu được khí tức của ta đi mới được. Nhân loại các người dần dần xuất hiện trong tầm mắt ta. Có mấy lần có một số nhân loại có chút cường đại muốn tiến vào sâu bên trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để săn Hồn Thú mười vạn năm. Đáng tiếc bọn hắn đều bị giết chết. Nhờ thiên địa nguyên khí của ta, đám Hồn Thú cao gia ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, đều đã trở thành một đám Hồn Thú cường đại, thế nên mặc dù những người này có vũ khí rất mạnh, nhưng vẫn bị tổn thất nặng nề. Tuy vậy sau bao cuộc chiến ta đã nhìn ra được ưu điểm của nhân loại các ngươi. - Ca là Hồn Thú có hai thuộc tính tinh thần và băng. Nghĩ đi nghĩ lại, ta quyết định sẽ thực hiện biện pháp biến thành một hồn hoàn nhân loại, cứ như vậy, nhất định cả nhân loại sẽ đặc biệt cường đại. Nhờ vào thuộc tính tinh thần của ta, việc bảo trì ý thức của mình là rất dễ dàng, trở thành Hồn Hoàn Trí Tuệ mà nhân loại các ngươi từ trước đến nay chưa từng có. Tới lúc đó, ca nhất định phải báo thù, trợ giúp nhân loại giết chết toàn bộ những tên hỗn đản đã từng hãm hại ca. Vì thế, ta bắt đầu thử. Nhưng mà có người dường như không thể thành công. Tên nhân loại ta chọn lựa đầu tiên, chính là Phong Hào Đấu La cái gì đó của các ngươi. Thực lực của hắn rất mạnh, nhưng lại là một tên phế vật, không thể chống đỡ được một chút, thậm chí chưa nói đến bản thể của ta, ngay cả tinh thần của ta hắn cũng chưa tiếp nhận được. Khi đó ta mới phát hiện, muốn trở thành chủ của ta cũng không phải dễ dàng như vậy. Đầu tiên nhất định phải là người có thuộc tính tinh thần, sau đó phải có năng lực chịu đựng được hồn lực của ta. Cái này cực kỳ khó, vì thế mấy ngàn năm qua ta vẫn không thành công. Mà hồn lực của ta cũng đã bị đám hồn thú mười vạn năm hấp thu gần hết. Ca đã sắp đến cảnh dầu hết đèn tắt. - May sao trời xanh vẫn còn chiếu cố ca, ngay tại lúc ca tuyệt vọng nhất, thì trên người ta sinh ra kim văn thứ mười. Rốt cục ta đã trở thành hồn thú trăm vạn năm xưa nay chưa từng có. Sau khi đạo kim văn thứ mười này xuất hiện, rốt cục ta cũng có được lực lượng để chiến đấu với đám hồn thú mười vạn năm kia. Đồng thời cũng có thể che dấu khí tức của mình. Vì thế tự đặt cho mình biệt danh là Thiên Mộng Băng Tằm, không còn là Kim Văn Băng Tằm nữa. Nhưng ta biết ta không thể đánh lại nhiều hồn thú mười vạn năm như vậy. Hơn nữa thiên địa nguyên lực của ta cũng bị chúng nó hấp thu gần hết, chỉ còn lại hồn lực bổn mạng mà thôi. Cũng chính là hai đại thuộc tính chưa bị hấp thu. Ta không thể tự mình báo thù. Vì thế ta tìm một cơ hội, rốt cục bằng vào khả năng che dấu hơi thở sau khi đột phá mà ta đã có thể chạy thoát.