Cuộc Sống Này Thật Ngọt Ngào, Sẽ Hôn Em Hàng Ngàn Lần
Chương 56: Cây cối mùa thu (6)
                        “Âu Dương, năm mới vui vẻ.”
Cô gái nhỏ ở đầu bên kia điện thoại, lại cười bổ sung nói, “Giúp em gửi lời chào đến chị Quyên và bà nội, hy vọng mọi người một năm mới bình an, khỏe mạnh.”
Nghe thấy giọng nói của cô, hai mắt Tống Âu Dương chua xót, nhắm mắt, nhớ lại lúc cô nói “Năm mới vui vẻ”, giọng nói của anh mắc kẹt ở trong cổ họng, không phát ra được.
Anh nhéo sống mũi, nghe đầu micro không nghe thấy giọng mình, cô một lần nữa xác nhận: Có phải tín hiệu không tốt không? Anh không nghe em nói sao? Này, này? Âu Dương? Anh có nghe em nói không? Này? Âu Dương?
Ngay sau đó, hơi uể oải nhỏ giọng nói: Âu Dương anh đợi chút, em lại gọi lần nữa thử xem.
“Không cần,” anh cắt ngang ngay trước một giây đồng hồ, phát ra một âm thanh giống như đi bộ trong sa mạc ba ngày ba đêm. Anh nghe được.”
“Anh bị ốm hả?” Hạ Thiên ở đầu bên kia micro vừa nghe thấy giọng anh, lập tức lo lắng hỏi, “Sao lại thế này, là bị cảm? Hay là phát sốt? Uống thuốc chưa? Có đi khám bác sĩ không? Chị Quyên đâu, chị ấy không ở nhà sao ——”
“Anh không sao,” Tống Âu Dương ho khan, làm cổ họng thoải mái hơn một chút, cắt ngang lời cô nói, “Không bị cảm, cũng không phát sốt, em đừng lo lắng.”
“Thật sự?” Cô không yên tâm lại hỏi một lần nữa.
sao?
(*) Du sơn ngạn thủy bản gốc “游山玩水”: nghĩa là du ngoạn, ngắm cảnh thiên nhiên, dạo chơi cảnh đẹp thiên nhiên.
Lý trí trở về đại não, Tống Âu Dương mím môi, nhìn hai bài dấu chân trước mặt kia, sau khi ổn định cảm xúc, cười, “Đột nhiên nói chuyện này, có phải dọa sợ em rồi không?”
Hạ Thiên nghe giọng nói của anh lập tức kéo mình trở về hiện thực, môi giật giật, muốn nói mình cũng chỉ rời đi hai ngày, rốt cuộc là làm sao vậy, cãi nhau với bà nội? Hay là thật sự gặp phải chuyện gì khiến anh không vui?
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống tại chỗ, lại lấy mu bàn tay lau mặt, ôm đầu gối mình, nhỏ giọng hỏi anh, “Rốt cuộc làm sao vậy……”
“Không sao, không có gì,” Tống Âu Dương nắm chặt tay, nhưng trong giọng nói lại thoải mái cười, “Lúc này ở bên ngoài đi dạo, bỗng nhiên nghĩ, sau này hai người chúng ta chắc là cũng sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình, nhất thời xúc động, không nhịn được muốn hỏi em.”
Anh dừng lại, bổ sung một câu, “Em đừng nghĩ nhiều, không có gì, yên tâm làm chuyện của em ——”
Sau này, sau này còn có thời gian……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy rằng anh vẫn luôn ở lặp lại bảo cô không cần nghĩ quá nhiều, giọng nói của anh căn bản nghe không ra có cái gì không thích hợp, nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy giống như anh đang khổ sở, không rõ nguyên nhân, chính là loại ảo giác này.
Tay trái cô phủ lên tay phải cầm điện thoại, cắt ngang anh, nhỏ giọng nói: “Âu Dương, hiện tại em không thể đồng ý anh.”
Giọng nói của Tống Âu Dương sau khi nghe cô nói, đột nhiên bị kẹt lại, ngón cái bóp ngón trỏ một lúc lâu, tìm lại giọng nói của mình: “Đương nhiên, hiện tại em không cần trả lời anh làm gì. Anh nói rồi, chỉ là nhất thời xúc động, không phải muốn em ——”
“Em không có ý đó.” Hạ Thiên Hạ nghe anh càng che dấu càng nói năng có hơi lộn xộn, cười thầm tại sao anh đột nhiên biến thành một tên đại ngốc, làm cho lòng người đau nhói, cô lại lau mắt, nhỏ giọng nói, “Bởi vì hiện tại em đồng ý cũng vô dụng.”
Đầu Tống Âu Dương lần này thật sự bị kẹt lại, “Có ý gì……”
“Đại ngốc,” Hạ Thiên ở đầu bên kia micro cười anh, “Anh đã quên em ba tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi, mới đến tuổi hợp pháp của con gái được kết hôn sao……”
Cho nên hiện tại đồng ý anh thì có ích lợi gì, cũng không kết hôn được với anh.
Ngốc muốn chết.
                    
                    
                    
                     
                Cô gái nhỏ ở đầu bên kia điện thoại, lại cười bổ sung nói, “Giúp em gửi lời chào đến chị Quyên và bà nội, hy vọng mọi người một năm mới bình an, khỏe mạnh.”
Nghe thấy giọng nói của cô, hai mắt Tống Âu Dương chua xót, nhắm mắt, nhớ lại lúc cô nói “Năm mới vui vẻ”, giọng nói của anh mắc kẹt ở trong cổ họng, không phát ra được.
Anh nhéo sống mũi, nghe đầu micro không nghe thấy giọng mình, cô một lần nữa xác nhận: Có phải tín hiệu không tốt không? Anh không nghe em nói sao? Này, này? Âu Dương? Anh có nghe em nói không? Này? Âu Dương?
Ngay sau đó, hơi uể oải nhỏ giọng nói: Âu Dương anh đợi chút, em lại gọi lần nữa thử xem.
“Không cần,” anh cắt ngang ngay trước một giây đồng hồ, phát ra một âm thanh giống như đi bộ trong sa mạc ba ngày ba đêm. Anh nghe được.”
“Anh bị ốm hả?” Hạ Thiên ở đầu bên kia micro vừa nghe thấy giọng anh, lập tức lo lắng hỏi, “Sao lại thế này, là bị cảm? Hay là phát sốt? Uống thuốc chưa? Có đi khám bác sĩ không? Chị Quyên đâu, chị ấy không ở nhà sao ——”
“Anh không sao,” Tống Âu Dương ho khan, làm cổ họng thoải mái hơn một chút, cắt ngang lời cô nói, “Không bị cảm, cũng không phát sốt, em đừng lo lắng.”
“Thật sự?” Cô không yên tâm lại hỏi một lần nữa.
sao?
(*) Du sơn ngạn thủy bản gốc “游山玩水”: nghĩa là du ngoạn, ngắm cảnh thiên nhiên, dạo chơi cảnh đẹp thiên nhiên.
Lý trí trở về đại não, Tống Âu Dương mím môi, nhìn hai bài dấu chân trước mặt kia, sau khi ổn định cảm xúc, cười, “Đột nhiên nói chuyện này, có phải dọa sợ em rồi không?”
Hạ Thiên nghe giọng nói của anh lập tức kéo mình trở về hiện thực, môi giật giật, muốn nói mình cũng chỉ rời đi hai ngày, rốt cuộc là làm sao vậy, cãi nhau với bà nội? Hay là thật sự gặp phải chuyện gì khiến anh không vui?
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống tại chỗ, lại lấy mu bàn tay lau mặt, ôm đầu gối mình, nhỏ giọng hỏi anh, “Rốt cuộc làm sao vậy……”
“Không sao, không có gì,” Tống Âu Dương nắm chặt tay, nhưng trong giọng nói lại thoải mái cười, “Lúc này ở bên ngoài đi dạo, bỗng nhiên nghĩ, sau này hai người chúng ta chắc là cũng sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình, nhất thời xúc động, không nhịn được muốn hỏi em.”
Anh dừng lại, bổ sung một câu, “Em đừng nghĩ nhiều, không có gì, yên tâm làm chuyện của em ——”
Sau này, sau này còn có thời gian……
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy rằng anh vẫn luôn ở lặp lại bảo cô không cần nghĩ quá nhiều, giọng nói của anh căn bản nghe không ra có cái gì không thích hợp, nhưng Hạ Thiên lại cảm thấy giống như anh đang khổ sở, không rõ nguyên nhân, chính là loại ảo giác này.
Tay trái cô phủ lên tay phải cầm điện thoại, cắt ngang anh, nhỏ giọng nói: “Âu Dương, hiện tại em không thể đồng ý anh.”
Giọng nói của Tống Âu Dương sau khi nghe cô nói, đột nhiên bị kẹt lại, ngón cái bóp ngón trỏ một lúc lâu, tìm lại giọng nói của mình: “Đương nhiên, hiện tại em không cần trả lời anh làm gì. Anh nói rồi, chỉ là nhất thời xúc động, không phải muốn em ——”
“Em không có ý đó.” Hạ Thiên Hạ nghe anh càng che dấu càng nói năng có hơi lộn xộn, cười thầm tại sao anh đột nhiên biến thành một tên đại ngốc, làm cho lòng người đau nhói, cô lại lau mắt, nhỏ giọng nói, “Bởi vì hiện tại em đồng ý cũng vô dụng.”
Đầu Tống Âu Dương lần này thật sự bị kẹt lại, “Có ý gì……”
“Đại ngốc,” Hạ Thiên ở đầu bên kia micro cười anh, “Anh đã quên em ba tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi, mới đến tuổi hợp pháp của con gái được kết hôn sao……”
Cho nên hiện tại đồng ý anh thì có ích lợi gì, cũng không kết hôn được với anh.
Ngốc muốn chết.