Con Dâu Trời Phú
Chương 331
Đàm Hi không thể không huýt sáo, thật hoàn hảo!
“Trưa nay, Tống Bạch đến tìm em ư?” Lúc đứng đợi thang máy, Lục Chinh tự nhiên hỏi.
Đàm Hi cũng không cảm thấy ngạc nhiên, “Ừ, anh ấy mời em đi ăn tối.”
Đôi mắt hơi nhíu lại: “Anh ta kể cho em nghe tất cả rồi hả?”
“Nếu anh đang nói đến Bàng gia và Lục gia, thì em cũng biết sơ là chuyện gì.”
Lục Chinh đưa tay ôm cô vào lòng, có một chút hống hách và tỏ rõ sự sở hữu, nói bên tai: “Em nghĩ sao?”
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt hừng hực.
Đột nhiên, cô nhếch miệng, lộ nụ cười mừng rỡ: “Anh, vấn đề này đáng lẽ phải là em hỏi anh chứ?”
Lúc này, thang máy đến và cả hai bước vào.
Đôi mắt Đàm Hi khép hờ.
Lục Chinh cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng đượm thêm chút dịu dàng.
“Sợ không?” Anh hỏi.
Đàm Hi đột nhiên ngước mắt nhìn lên, ánh mắt ngời ngời, “Có anh ở đây thì sợ gì chứ?”
Đôi mắt của người đàn ông lóe sáng, không nói gì, cánh tay ôm eo người con gái càng siết chặt lại, trong lòng nhiều tâm sự.
Trước đó, Lục Chinh đã đoán trước những phản ứng của Đàm Hi, có thể là giận dữ, hay phàn nàn.
Nhưng anh không ngờ được cô lại bình thản như vậy, như thể đây chỉ là một điều hết sức bình thường.
Thực sự là trạng thái hiện tại của Đàm Hi rất thoải mái.
Dù gì mọi chuyện đã xảy ra, thà đón nhận khó khăn chứ không chạy trốn, ngày này rồi cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn thôi.
“Hôm nay là thím Hai và Tống Bạch, anh đoán xem ngày mai sẽ là ai đây?”
Lục Chinh vỗ nhẹ lên đầu cô, và mỉm cười: “Nghe như có vẻ thích thú khi được hẹn ra nói chuyện nhỉ?”
“Sai, em chỉ thích thú khi người khác tức đến thổ huyết thôi.”
“Em đó…” Có chút bất lực, nhưng đa phần là cưng chiều.
Đàm Hi bĩu môi: “Người ta ăn gì em không quan tâm, miễn là em không chịu thiệt là được.”
“Có việc gì thì gọi cho anh.”