Chỉ Ngoan Với Em

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Bước vào học kỳ hai của lớp 11, Giang Tùy sắp xếp thời gian biểu của mình chặt chẽ hơn, mỗi ngày về đến nhà đã là 10 giờ đêm.

Sau khi hòa hảo với cô gái nhỏ, cứ chủ nhật Vân Thư sẽ qua tìm anh, nhưng mà sau khi phát sinh chuyện lúc trước, Vân Thư không còn nói tới chuyện chơi game nữa.


Chu Ngạn chạy tới đây ở tạm. Nhưng hôm nay trong nhà cậu cũng ra một chút việc, mẹ với ba cậu cãi nhau, vô cùng kịch liệt, bảo mẫu phải gọi điện cho cậu bảo cậu về nhà khuyên nhủ.

“Tùy, cậu chiếu cố cô bé nhé. Hôm nào tớ lại qua, hôm nay phải về trước.”

Giang Tùy đáp: “Ừ, cậu đi đi.”

Trước khi đi, Chu Ngạn còn nhìn thoáng qua nhà Vân Thư.

Trong lòng Giang Tùy vô cùng buồn bã, vốn dĩ muốn học bài, nhưng không biết hai ngày nay bị làm sao, có đọc cũng không vào đầu được.

Anh không thích cưỡng bách chính mình, những lúc không muốn học sẽ đi xuống lầu dạo một vòng.

Khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, thì Giang Tùy chần chờ vài giây, rồi đi vào.

Anh không có kinh nghiệm mua đồ ăn vặt, cố gắng nhớ vài loại mà cô gái nhỏ hay ăn, còn sợ mình mua sai nên Giang Tùy đã cố ý mua thêm nhiều loại khác nữa.

Lúc tính tiền, dì bán đồ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. 

Giang Tùy ở chỗ này cũng được một thời gian khá dài, chưa tới tới nơi này mua bất kỳ đồ ăn vặt nào, đây là lần đầu tiên.

Sau khi trả tiền xong, Giang Tùy cầm bao lớn đồ ăn vặt rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Trong lòng dì kia còn nghĩ, thì ra học bá cũng thích đồ ăn vặt giống như con mình.

Giang Tùy về đến nhà, nhìn đống lớn đồ ăn vặt này.

Anh nhớ, lúc trước có nghe mấy bạn nữ trong lớp nói qua, được ăn sẽ có thể giải quyết hết thảy phiền não. Cô gái nhỏ thích ăn đồ ăn vặt như vậy, ăn xong cái này thì tâm tình không biết có thể tốt hơn một chút hay không.

Sau khi hạ quyết tâm, Giang Tùy đi nhà đối diện gõ gõ cửa, người mở cửa chính là bà nội của Vân Thư.

Hắn mở miệng hỏi: “Bà nội, Vân Thư ở đâu ạ?”

“Ở, ở trong phòng làm bài tập, để bà gọi con bé cho cháu.”

“Cảm ơn bà nội.”

Giang Tùy đứng ở cửa chờ, chỉ chốc lát đã thấy Vân Thư từ trong phòng đi ra, nhìn anh.

“Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”

Giang Tùy khẽ nói: “Đi lại đây với anh một chút.”

Vân Thư lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Sau khi trở về, Giang Tùy đưa toàn bộ túi đồ ăn vặt cho cô.

“Anh không biết em thích ăn cái nào, cho nên mua tất. Nếu có loại nào không thích, thì em nói với anh, lần sau sẽ chỉ mua những loại mà em thích.”

Vân Thư giật mình nhìn anh.

“Anh, sao đột nhiên anh mua cho em nhiều đồ ăn vặt như vậy để làm gì? Lúc trước không phải anh không cho em ăn mấy thứ này sao?”

Giang Tùy không biết trả lời như thế nào, không thể nói thẳng là gần đây thấy cô không vui, nên muốn mua để dỗ cô.

Cô gái nhỏ đại khái có thể hiểu được ý tứ từ trong ánh mắt của anh, đặc biệt chân thành nói một câu: “Cảm ơn anh.”

“Được rồi, về nhà đi, thứ bảy tuần sau anh sẽ chơi game với em.”

Vân Thư chần chờ một chút, “Chú không cho anh chơi game.”

“Không sao, anh tự quyết định.”

Vân Thư nhẹ giọng nói: “Nhưng mà gần đây em cũng không muốn chơi game.” Gần đây trong lòng cô vô cùng trống trải, giống như vừa mới mất đi một đồ vật gì đó rất quan trọng, làm gì cũng không xong.

“Anh muốn chơi, coi như là giúp anh được không?”

Bởi vì vừa mới mới nhận đồ ăn vặt của người ta, cho nên Vân Thư cũng không từ chối, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Như vậy sao, vậy được rồi.”