Chẳng Màng

Chương 64: Ngoại truyện 4

Thái giám nhận con nuôi là chuyện thường thấy.

Kiếp trước dưới gối Dương Hạ cũng có hai người con nuôi, một người là thế tử của thế gia xuống dốc, có dã tâm, nham hiểm, rất trung thành với Dương Hạ, gọi cha nuôi đến là thân thiết, người còn lại là một hoạn quan, biết võ công, nhỏ tuổi, nói ít làm nhiều.

Kiếp trước, con lớn của hắn bị lăng trì, chết trong tay Tạ Hiên của Tạ gia, người nhỏ tuổi hơn che chở Dương Hạ, muốn đưa hắn trốn đi lại kiệt sức, ngã xuống nơi bậc thềm, bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt.

Dương Hạ tính tình lạnh nhạt, sống nhiều năm ở kiếp này rồi, cứ để mặc cho cuộc đời của người con là thế tử kia như vậy, tới khi bọn họ tự tới tiến cử mình mới nhớ ra.

Đời trước, Dương Hạ nhận bọn họ làm con nuôi chủ yếu là để lợi dụng làm lung lạc lòng người. Đời này sống lại, đối với hắn những người này có hay không cũng chẳng sao, nhưng nhìn gương mặt trẻ đang lo lắng kia hắn lại lần nữa thu người về dưới trướng.

Dương Hạ nhận hai người con nuôi.


Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Toàn thân Dương Hạ ướt sũng. Giờ trông hắn như một cô gái bị bắt nạt thảm thương, làn váy ướt đẫm bao bọc cơ thể hoạn quan mềm mại, giống như một đóa hoa diêm dúa, lẳng lơ, thối nát nhưng lại tỏa hương thơm nồng nàn khiến người ta sa đọa.

Lúc sau, Quý Nghiêu gặp con nuôi Dương Hạ ngay ở quý phủ ngoài cung của hắn.

Phía sau bức bình phong, trên giường, Quý Nghiêu ôm Dương Hạ mà gần gũi. Người tới cũng do Quý Nghiêu gọi chứ bọn họ thân là vị trí thấp, làm sao đủ để gặp mặt đế vương. Nay đột nhiên bị Hoàng đế truyền đến thì sợ tới mức quỳ sụp xuống, không dám ngẩng đầu.

Dương Hạ nghe thấy tiếng vang, gương mặt ửng hồng đầy tình sắc lộ vẻ hoảng sợ, khàn giọng bảo bọn họ ra ngoài.

Nhưng lời còn chưa dứt đã bị Quý Nghiêu biến thành tiếng thở d0"c, nói không nên câu, âm cuối còn khiến cho người ta đỏ mặt.

Quý Nghiêu nhìn từ trên cao xuống, cười với hắn để lộ răng nanh nhỏ, ghé lại hỏi Dương Hạ, con nuôi công công thì gọi ta là gì.

Đôi mắt Dương Hạ long lanh, lườm Quý Nghiêu không đáp.

Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, thúc giục hắn, công công nói đi.

Một lúc lâu sau, Dương Hạ mới thở d0"c đáp, Quý Nghiêu là hoàng đế, bọn chúng thân phận đê hèn không xứng làm người thân của y.

Dường như Quý Nghiêu được dỗ dành, cười vui vẻ, ghé vào tai Dương Hạ nói: “Không cần người khác chăm sóc công công lúc lâm chung.”

Quý Nghiêu nói tiếp: “Công công yên tâm, ngươi sống thì có ta ở bên, sau khi ngươi chết sẽ an táng trong Hoàng lăng cùng ta, không cần người ngoài nhúng tay, hiểu chưa?”

Dương Hạ giật mình nhìn Quý Nghiêu. Ánh mắt Quý Nghiêu kiên định, đen thăm thẳm, cố chấp mà điên cuồng khiến Dương Hạ run sợ, một lúc lâu sau mới “À” lên một tiếng.