Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 35: Sao trên người anh thơm quá?

[Tiêu đề chương do editor tự đặt]

Lương Túc Niên nhắn tin vào trong nhóm kí túc xá, Lý Đường và Thẩm Học Hào nhắn lại rất nhanh, bảo là đang vui vẻ đánh đôi ở kí túc xá rồi .

"Tới khách sạn đi."

Lương Túc Niên động viên mà sờ lên gò má của cậu, trên đường từ tòa nhà nghệ thuật đi ra đã nhiễm đủ gió đêm, trơn nhẵn mát lạnh như một khối nhuyễn ngọc, khiến hắn nhịn không lại véo thêm hai cái.

May là Tạ Gia Nhiên rất khoan dung với hắn.

Hắn nói: "Bọn họ đều đang ở ký túc xá, không tiện lắm, cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi về lấy hai bộ quần áo, tủ đồ của cậu không khóa chứ?"

Tạ Gia Nhiên lắc đầu nói không nhưng vào lúc Lương Túc Niên quay người đi lại kéo vạt áo của hắn: "Không lấy quần áo của tôi có được không?"

Giọng của cậu bị bóng đêm ôm lấy, vừa nhẹ vừa mềm, từ từ bay vào trong ốc tai của Lương Túc Niên, giống như tiếng của loài động vật nhỏ giỏi nhất là làm nũng.


Dù chỉ là một ánh mắt cũng đủ để khiến lòng người tan ra.

"Sao vậy?" Lương Túc Niên hạ thấp giọng.

"Đều mang của cậu có được không?"

Con ngươi đen nhánh sáng ngời của Tạ Gia Nhiên phản chiếu ánh đèn ở cổng kí túc xá, , trong suốt đẹp đẽ: "Tôi muốn mặc đồ của cậu."

Bị cậu yên lặng nhìn như vậy, có một khoảnh khắc, cũng không nói được là vì sao, Lương Túc Niên lại cảm thấy trong lồng ngực có một nơi rất mềm sụp xuống một góc.

"Được."

Hắn chỉ có thể đáp ứng vô điều kiện yêu cầu của cậu: "Ngoan chờ tôi một lát, tôi sẽ nhanh trở lại."

Lên tầng, đẩy cửa, lọt vào tai đầu tiên là tiếng gõ bàn phím bùm bụp.

Thanh niên nghiện mạng đang chiến đấu hăng say nhưng vẫn có thể tranh thủ quay đầu lại hỏi hắn: "Lương ca, cậu lại định đi ra ngoài à?"

Lương Túc Niên tìm một cái túi đựng đồ sạch sẽ, cất hai bộ quần áo của mình vào, ừ một tiếng: "Tôi có chút chuyện phải ra ngoài, đêm nay sẽ không về."


"Quào."

Vừa hay đánh xong một đợt địch, Thẩm Học Hào cũng tháo tai nghe xuống xoay người, cánh tay khoát lên trên ghế liếc hắn một cái: "Lương ca, hôm nay không phải cậu kéo Tạ Gia Nhiên cùng đi học sao, sao chỉ có mỗi cậu về, để quên người ở chỗ nào rồi?"

Lương Túc Niên: "Không quên, đang ở dưới lầu không lên đây."

Thẩm Học Hào kinh ngạc: "Đêm nay cậu ấy cùng cậu ra ngoài ngủ sao?"

Lương Túc Niên gật đầu.

"What? ? ?"

Lý Đường trợn to mắt: "Đậu xanh! Sự kiện chấn động đêm khuya, giáo thảo của Thanh đại dẫn giáo hoa của Thanh đại đi thuê phòng, đến tột cùng là không có đạo đức hay là mất nhân tính rồi?"

"Toàn ăn nói linh tinh."

Lương Túc Niên cười mắng một câu, tiện tay từ trên bàn cầm lấy một cái cái tượng cao su hình con heo được giao cùng khi mua đồ ăn ngoài cho cậu ta: "Chân Tạ Gia Nhiên bị thương, ở ký túc xá không tiện tắm rửa."


"Ồ, quan tâm chu đáo thế?"

Lý Đường vỗ tay biểu thị sự bội phục: "Thật sự, cũng may đã biết ngài là một tên thẳng nam, nếu không tôi sẽ vô cùng nghi ngờ hai người đang yêu đương đấy."

Nói xong ngẫm lại, không nhịn được lại bổ sung: "Không đúng, tôi thấy mấy đôi nam nam yêu nhau cũng không cưng chiều, chu đáo bằng cậu đâu."

Thẩm Học Hào duỗi dài cánh tay muốn đập tay với cậu ta: "Lão Lý, anh hùng cùng chung chí hướng rồi."

"Đúng không?" Lý Đường nói: "Săn sóc tỉ mỉ, đã có ai nhận được đãi ngộ bậc này từ chỗ Lương ca chưa?"

Thẩm Học Hào tán thành gật đầu: "Hơn nữa cảm giác ngày ngày như hình với bóng, còn thiếu mỗi việc lấy dây thừng buộc người treo trên thắt lưng thôi."

Lý Đường: "Là vì chúng ta không xứng ."

Thẩm Học Hào: "Không xứng , aizzzzzz."

Hai tên nghiện diễn, một xướng một họa, Lương Túc Niên cười khẩy một tiếng rồi không thèm để ý bọn họ, sợ Tạ Gia Nhiên ở dưới lầu chờ quá lâu sẽ lạnh, nhanh chóng xách túi quần áo rời đi.