Cậu Ôm Tôi Một Chút
Chương 31: Bắt đầu
[Tiêu đề chương do editor tự đặt]
"Đáng ghét, a a a a a! Bình thường vẫn kiểm tra sức khỏe vào cuối kì cơ mà, sao năm nay lại đẩy lên sớm như vậy chứ?"
Từ lúc nhận được thông báo Lâm Sam đã bắt đầu oán giận: "Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần chạy 1000m đâu, dây chằng kéo cũng không nhúc nhích, đu xà cũng không lên, đậu móa, đúng là nghiệp chướng! ! !"
"Còn một ngày tính từ hôm nay đến lúc kiểm tra sức khỏe." Tạ Gia Nhiên an ủi cậu ta: "Đêm nay cậu có thể về chuẩn bị cẩn thận."
Lâm Sam dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Nhưng mà bây giờ cũng sắp đến bảy giờ rồi, tôi chuẩn bị cái gì, đêm nay chạy bộ mười nghìn mét hay là đi ngủ một giấc lấy sức?"
Tạ Gia Nhiên: "Nếu thông báo sớm hơn một tuần, cậu sẽ chạy bộ buổi tối mười nghìn mét, hay là ngủ thêm mấy giấc lấy sức?"
Tạ Gia Nhiên bất đắc dĩ, an ủi cậu ta: "Yên tâm đi, người giám sát kiểm tra lần này là ủy viên thể dục của lớp mình."
". . . Hơn nữa, tôi cũng không muốn kiểm tra chức năng hô hấp, lần trước lưu lượng thở của tôi thấp đến mức giáo viên thể dục còn cười nhạo tôi —— gì cơ?" Lâm Sam giờ mới bất giác phản ứng lại: "Là ủy viên thể dục giám sát sao?"
"Ừm." Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Trong thông báo đã ghi rõ rồi, cậu nhìn kỹ đi."
Lâm Sam liền đổi giọng ngay lập tức, tâm tình thay đổi nhanh bất ngờ: "Ồ cũng thật là, vậy thì tốt rồi, tôi cũng không cần chuẩn bị gì nữa, ủy viên thể dục nhất định sẽ bao che cho chúng ta ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Tạ Gia Nhiên: "Vậy ít nhất thì cậu cũng phải làm dáng một chút, đừng làm khó ủy viên."
Một bài toán khó đã được giải quyết, Lâm Sam mới nhớ tới câu chuyện đang nói dở: "Đúng rồi, Gia Nhiên, vừa rồi cậu hỏi tôi cái gì ấy nhỉ?"
Cọ vẽ trong tay Tạ Gia Nhiên chợt ngừng lại.
Dưới ánh mắt dò hỏi của Lâm Sam cậu đưa hai tay đặt trên đầu gối, quay đầu nhìn về phía cậu ta, nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi muốn hỏi cậu, nếu như muốn theo đuổi một người thì nên làm những gì?"
Lâm Sam thuật lại một lần: "Theo đuổi một người?"
Tạ Gia Nhiên: "Ừm."
Lâm Sam lại hỏi: "Ai theo đuổi ai?"
"... Tôi." Tạ Gia Nhiên dừng một chút, còn trịnh trọng bổ sung thêm một câu: "Lâm Sam, tôi muốn theo đuổi Lương Túc Niên."
"?"
"? ? ? !"
"What? ? ? ! !"
Lâm Sam không khống chế được âm lượng, gây ra động tĩnh lớn khiến toàn bộ bạn học trong phòng vẽ tranh đều quay đầu nhìn cậu ta với ánh mắt tò mò.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, tôi bị dính màu vẽ vào quần ha ha ha ha... Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi, tôi tự dán miệng mình lại đây, ha ha ha. . ."
Ứng phó với bạn học xong, Lâm Sam nhanh chóng rụt cổ lại trốn sau giá vẽ, mở to hai mắt đè thấp giọng hỏi Tạ Gia Nhiên: "Không phải chứ bạn tôi, vậy là trước đây các cậu thật sự không ở bên nhau sao?"
Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Thật sự không." Cậu vẫn luôn nghiêm túc phủ nhận, không biết làm sao mà Lâm Sam lại cứ không tin.
Sắc mặt Lâm Sam trở nên phức tạp, hít sâu một tiếng: "Vậy là, "thật sự" kết nghĩa anh em tốt?"
Tạ Gia Nhiên: "Ừm."
"A, chuyện này..." Lâm Sam xoắn xuýt đến mức mặt nhăn hết cả lại, hiếm khi lại thấy nói lắp: "Chuyện này, cậu... Là tôi rời xa thế giới của thẳng nam quá lâu sao? Bây giờ đám anh em tốt xã hội chủ nghĩa đều ở chung với nhau kiểu đầy "đường mật" như thế à ?"
Tạ Gia Nhiên không có anh em tốt gì, cậu cũng không biết những cặp anh em tốt khác ở chung thế nào, muốn so sánh cũng không có gì để so, không đưa ra được câu trả lời, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Lâm Sam tiêu hóa một phen lại chà chà cảm khái: "Được thôi, nói một câu chân thành, bằng vào kinh nghiệm từng trải của tôi, cậu theo đuổi hay không theo đuổi đều giống nhau."
Tạ Gia Nhiên không rõ: "Tại sao?"
Lâm Sam buông tay: "Bởi vì bây giờ các cậu đã không khác gì với các cặp đôi yêu nhau khác, lẽ nào cậu không phát hiện ra sao?"
Nói xong cậu ta ngừng một lát, lại bổ sung: "Ồ thiếu chút nữa thì quên mất, cậu chưa từng yêu đương, không biết cũng là chuyện bình thường."
Tạ Gia Nhiên trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói: "Không được, phải theo đuổi."
Dù thế nào thì cậu cũng muốn có một cái danh phận mới được, nếu không nhỡ đâu ngày nào đó Lương Túc Niên lại ngu xuẩn bị người khác đeo dây buộc tóc lên cổ tay thì làm sao?
"Nhưng mà phương pháp của tôi chắc là không thích hợp với cậu lắm." Lâm Sam tiếc nuối nói: "Cậu cũng biết, tôi thì giỏi tán tỉnh, mà cậu thì mặt không dày nổi."
Tạ Gia Nhiên: "..."
Lâm Sam đối với chuyện chung thân đại sự của bạn tốt là thật sự để tâm.
Cậu ta xoa cằm nghiêm túc suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên có linh quang hiện ra, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra: "Đúng rồi, thời điểm như thế này nên xem tình huống mà chọn phương án, cách theo đuổi của người bình thường không dùng được, hốt thuốc đúng bệnh mới là chính đạo!"
Tạ Gia Nhiên lặp lại: "Hốt thuốc đúng bệnh?"
"Không sai!"
Lâm Sam tự tin tràn đầy phân tích cho cậu: "Tôi vừa nói là hai người hiện tại đã không khác lắm với yêu nhau thật đúng không?"
Tạ Gia Nhiên: "Thì?"
Lâm Sam: "Chúng ta tương kế tựu kế, từ giờ trở đi, cậu cứ coi cậu ta là bạn trai cậu, muốn làm cái gì thì cứ tùy ý làm, chỉ cần ghi nhớ kỹ đừng để câu "tớ thích cậu" nói ra khỏi miệng, tin tôi đi, câu nói này sớm muộn cũng sẽ từ trong miệng cậu ta nói ra trước!"
Tạ Gia Nhiên bán tín bán nghi: "Như vậy thật sự được sao?"
"Đương nhiên."
Lâm Sam đánh giá cậu một vòng, khóe mắt cười đầy ý tứ sâu xa: "Tôi tin vào thiên phú của cậu, cả bản năng nữa, dựa vào tiến độ hiện tại, chỉ cần làm chuyện cậu muốn làm thôi."
"Cậu trai, có hiểu được cái gì gọi là "du͙ƈ vọиɠ thuần khiết" không ?"
-
Chín giờ tối tan học, Tạ Gia Nhiên rời khỏi tòa nhà nghệ thuật đi theo đèn đường hướng về phía ký túc xá, lúc đi ngang qua siêu thị vừa hay gặp được người vừa tan học môn tự chọn đang đứng ở đấy mua kem - Lương Túc Niên.
Cậu không gọi hắn, nhưng người kia lại nhìn thấy bóng cậu trên cửa kính tủ đựng bánh ngọt liền quay đầu lại cười với cậu, giờ tay ra hiệu "Chờ tôi", rất nhanh cầm lấy hai cây kem, trả tiền rồi quay người nhanh chân đi đến bên cạnh Tạ Gia Nhiên.
"Vừa mới tan học sao?"
Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Ừm."
"Tôi cũng vậy, một môn tự chọn rất có tác dụng thôi miên, tôi nghe đến mức hoa mắt váng đầu lại không thể trốn."
Hắn đưa qua tay: "Đến đây đi, mời cậu ăn kem, chúc mừng cuộc sống khổ cực của chúng ta lại trôi qua một ngày."
Vẫn là kem bơ ốc quế như lần trước, Lương Túc Niên đưa cho cậu túi in hình dâu tây, chính mình thì ăn cây có vị mận : "Nguyên vị bán hết rồi, dâu tây cũng chỉ còn lại cái cuối cùng, ăn tạm nhé."
Nói xong hắn liền xé miệng túi, định vừa đi vừa ăn.
Tạ Gia Nhiên thấy hắn cắn một ngụm, sau dó biểu tình trở nên hơi kỳ quái, không nhịn được mà hỏi: "Ăn không ngon sao?"
"Cũng không phải là không ngon."
Trước hắn chưa từng nếm thử vị này, có chút phức tạp, còn có chút kỳ lạ, lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Hắn đang nghĩ xem nên lấy từ ngữ gì để hình dung, cái tay cầm kem kia bỗng nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy.
Tạ Gia Nhiên giống như đã lười chờ đợi, kéo tay hắn lại gần há miệng tự mình nếm thử một miếng.
Hai vết cắn chồng lên nhau, một lớn một nhỏ, bọn họ ăn cùng một cây kem.
Tỉ mỉ thưởng thức mùi vị, cậu đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: "Có hơi chua, nhưng mà ăn vẫn ngon."
Liếm hết phần bơ trắng dính lên môi, bờ môi vừa lạnh vừa được liếm qua không khỏi trơn bóng hồng hào lên.
Lương Túc Niên dừng bước dưới ánh đèn đường, nhìn kem, lại nhìn cậu, thần sắc nhất thời có chút kinh ngạc.
Thấy hắn không nói lời nào, lông mày của Tạ Gia Nhiên dần nhíu lên, nhẹ nhàng buông tay hắn ra: "Cậu đang ghét bỏ tôi sao?"
"Không! Làm sao tôi dám, tôi làm gì có tư cách đó."
Lương Túc Niên bỗng nhếch miệng cười rộ lên: "Chỉ là tôi cảm thấy câu này để tôi hỏi mới đúng, bạn học Tiểu Tạ, cậu không chê tôi à?"
Tạ Gia Nhiên rũ mi mắt, âm thanh có chút chậm: "Tôi có ghét bỏ cậu lúc nào đâu."
Hình như người kia hơi mất hứng, Lương Túc Niên lập tức quen miệng mà dỗ dành: "Có đạo lý, có thể khiến cho thầy Tạ không chê là phúc ba đời, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh của Tiểu Lương tôi, hừm, cậu nói xem tại sao tôi lại không nhìn ra như vậy chứ? Đều là lỗi của tôi, cậu đừng giận."
Tạ Gia Nhiên bị hắn dỗ đến mức không còn gì để nói: "... Tôi không giận."
Lương Túc Niên biết nghe lời phải: "Ồ đúng, mặc kệ đi, là tôi nói bậy."
Tạ Gia Nhiên: "..."
Cậu còn định nói gì đó, cái kem bị cắn hai miếng lại được đưa tới bên miệng, Lương Túc Niên nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cảm thấy ngon như vậy thì có muốn nếm thêm một miếng nữa không?"
Tạ Gia Nhiên chậm rãi mở quai hàm.
Lập tức nắm chặt tay hắn, giống như để xả giận, nỗ lực cắn một miếng thật lớn.