Cẩm Đường Quy Yến

Chương 404: - Chương 404GIẾT NGƯỢC (2)

Chương 404GIẾT NGƯỢC (2)

Nhất thời Cố Thế Hùng không nghĩ ra tại sao Tần Nghi Ninh lại có lòng tốt giúp đỡ mình như thế, lại dựa vào đâu dám gánh nguy hiểm của kẻ trung gian, tiến cử mình cho Nhị gia của Lục môn thế gia?



Chẳng lẽ là nể mặt mũi từng là người Đại Yên với mình thật?



Nhưng nếu ban đầu nữ tử này đã có lòng yêu nước ấy thì đã nên đồng ý giúp ông ta từ sớm, đâu thể chờ tới tận bây giờ.



Biểu hiện của Tần Nghi Ninh, trước và sau thực sự không ăn khớp lắm.



Nghĩ vậy, máu nóng toàn thân Cố Thế Hùng bỗng nguội lạnh cả, vội lệnh bảo phu xe: “Mau dừng xe!”



Phu xe bị cái giọng già nua có sự bén nhọn trong chất khàn khàn của Cố Thế Hùng dọa cho thót mình, vội dừng phắt xe ngựa.



Cố Thế Hùng vụng về xuống xe, mượn nắng chiều và ánh đèn sắp chết dí trong gió thổi, lấy dao găm, bắt đầu nạy khóa cái hộp đã bị đóng đinh.



Mất hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng cạy được hộp ra, phát hiện bên trong lại có một tờ giấy.



Cố Thế Hùng càng cảm thấy lạ, cầm tờ giấy kia lên, đặt sát nguồn sáng quan sát cho kĩ, dạ tức khắc căng chặt.



Đây là một tấm bản đồ vẽ tay, trên vẽ sông chảy núi rừng, cây cối trên rừng được đánh dấu rất kĩ, mà ở góc trên bên phải của bản đồ còn được dùng mực đỏ vẽ một vòng tròn.



Đây là bản đồ gì?



Cố Thế Hùng cẩn thận phân tích những chỗ được đánh dấu bên cạnh con sông, xem thử có thể tìm được cái tên nào mình quen thuộc.



Nhưng đúng lúc này, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa lộp cộp vội vã chạy từ hướng doanh Tam Thiên chạy tới.



Cố Thế Hùng cả kinh, nhìn về bên ấy với sắt mặt căng chặt.



Chỉ thấy cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc trang phục võ tướng, sắc mặt âm trầm, dẫn theo ba bốn mươi kỵ binh đang lao nhanh tới, ngay khi Cố Thế Hùng chưa kịp phản ứng gì đã vươn tay, lệnh người bao vây kín bên ngoài xe ngựa của ông ta.



Nhịp tim Cố Thế Hùng càng lúc càng đập nhanh, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi.



“Các ngươi là người nào? Muốn làm gì?”



Võ tướng cầm đầu không trả lời, chỉ bảo: “Đưa vật trong tay ông cho ta.”



Cố Thế Hùng cau mày: “Dựa vào đâu phải giao cho ngươi?”



Võ tướng rút bội đao bên hông ra, hét lớn: “Giao ra đây!”



“Giao ra đây!”



Các kỵ binh cũng rút bội đao bên hông ra theo.



Dưới ánh sáng mờ buổi chiều, bội đao lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như màu tuyết khiến Cố Thế Hùng kinh hãi lắp bắp, chân run rẩy.



Cố Thế Hùng nhíu mày hỏi lại: “Rốt cuộc các ngươi là người nào? Nếu không đúng người, ta sẽ không tùy tiện giao đồ ra. Ta thấy các ngươi là lính tráng, nơi này lại gần doanh Tam Thiên, chẳng lẽ là người của doanh Tam Thiên? Hay phải nói là, các ngươi là người của Trình Thượng thư?”



“Bớt nói nhảm đi! Việc không nên hỏi thì chớ có hỏi!”



Vừa thấy đám người này phản ứng như vậy, Cố Thế Hùng liền hiểu ngay chúng đúng là người của Trình Thượng thư.



Ông ta bất giác thở ra một hơi dài, nói: “Nếu các ngươi là người của Trình Thượng thư, vậy vật này không cần đoạt. Các ngươi dẫn ta tới gặp Trình Thượng thư và Lục Nhị gia, vật này ta tất sẽ tự hai tay dâng lên cho Trình Thượng thư.”



Người cầm đầu nghe vậy thì hơi thoáng sửng sốt. Vừa định lên tiếng đã nghe một hồi tiếng vó ngựa truyền tới từ hướng kinh thành, nghe ra thì nhân số ít cũng phải trăm, còn nhiều hơn cả người bên chúng.



Tất nhiên Cố Thế Hùng cũng nghe được.



Chuyện đến bây giờ, trong lòng Cố Thế Hùng cũng có suy đoán rõ ràng hơn.



Đám người tới từ hướng kinh thành nhanh chóng vây kín, tạo thành một vòng vây mới bên ngoài vòng vây vừa rồi.



Quan binh cầm đầu cao giọng nói: “Cố lão đại nhân Cố Thế Hùng có ở đây không? Thánh thượng có chỉ, cho gọi Cố lão đại nhân vào cung gặp mặt.”



Tên lính cản đường khi trước nhăn mày khom người, giật luôn cái hộp gỗ và tấm bản đồ không hiểu là chỉ nơi nào kia nhét cả vào ngực.



Trong lúc ngơ ngác, thậm chí Cố Thế Hùng không kịp phản ứng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của mình bị người ta cướp mất.



“Cố lão đại nhân có ở đây không?”



Tên lính tới sau lại hỏi.



Giọng Cố Thế Hùng khàn khàn: “Ta ở đây.”



“Tránh ra, tránh ra.”



Ngựa đạp khắp lối, người sinh rối loạn, thoạt trông thì hình như đám người tới sau đang tách đám đông ra.



Đám người tới trước thấy vậy rối rít lui vòng vây về sau, để Cố Thế Hùng lại cho đám người tới sau, đoạn giục ngựa rời đi thẳng.



Bây giờ Cố Thế Hùng còn có gì không hiểu?