Cẩm Đường Quy Yến

Chương 339: - Chương 339LỤC PHU NHÂN KHÔNG BỊ CÂU THÚC

Vẻ hiếu kỳ trong mắt thiếu phụ họ Lục kia cực kỳ rõ ràng, quan sát Tần Nghi Ninh thẳng thừng không chút nào che giấu, ánh mắt tràn ngập vẻ gây hấn. Dáng vẻ kiêu căng của nàng ta còn hơn một Trưởng Công chúa như Lý Hạ Lan. Từ thần thái hiện giờ của nàng ta, có thể thấy được, cô gái này là một thiên chi kiêu nữ sinh ra đã ngậm thìa vàng, e rằng cả đời này chưa từng gặp phải điều gì không được như ý.



Vừa suy nghĩ, Tần Nghi Ninh vừa bước xuống xe ngựa, hành lễ với hai người.



Với tư cách là Trưởng Công chúa, đương nhiên là Lý Hạ Lan kiêu ngạo nhận lễ của Tần Nghi Ninh.



Nhưng thiếu phụ kia cũng phản ứng giống như Lý Hạ Lan, cũng không hoàn lễ, chỉ hất cằm lên, thờ ơ nhìn Tần Nghi Ninh.



“Từ lâu đã nghe nói tiểu thư Tần gia vô cùng xinh đẹp, hôm nay gặp, đúng là cả ta cũng không bằng, quả thật là…” Đôi môi đỏ mọng hé ra, tặc lưỡi, tìm không được từ thích hợp để miêu tả, nhưng nàng ta cũng không cảm thấy lúng túng, cười nhẹ một tiếng, nói như ban ơn: “Ngươi có thể gọi ta là Lục phu nhân.”



Đây quả thật là một nữ tử có địa vị cao theo họ mẹ, bằng không, nữ tử đã lấy chồng mà tự xưng là phu nhân thì phải mang họ chồng.



Tần Nghi Ninh cụp mắt, ngoan ngoãn nói: “Lục phu nhân.”



“Ừ.” Dường như Lục phu nhân rất hài lòng đối với sự ngoan ngoãn nghe lời của Tần Nghi Ninh, nàng ta lại liếc nhìn trang phục giản dị của nàng, cười khinh miệt.



“Cũng chẳng trách khi nói chuyện với ta, Trưởng Công chúa An Dương xem ngươi như là thiên tiên vậy. Nàng ta quen tật thổi phồng, ta thân bồ liễu thế này, mà nàng ta khen ngợi như là người trời, ta còn tưởng hôm nay sẽ gặp được một nàng thôn nữ nhỏ thô kệch nữa chứ!”



“Không ngờ trên đời thật sự có người như được làm từ nước giống ngươi, dù ăn mặc đơn sơ nhưng vẫn rất xinh đẹp. Có thể thấy được, trước kia ở Đại Yên, vì phụ thân ngươi có địa vị cao, ngươi ăn mặc nhung lụa gấm vóc thì trông còn tao nhã tới mức nào! Đáng tiếc là ta không có duyên nhìn thấy cái dáng vẻ đó.”



Tần Nghi Ninh thầm kinh ngạc ngẩng lên nhìn về phía Lục phu nhân.



Nàng ta chỉ mới gặp nàng lần đầu tiên, vì sao trong lời lẽ lại chứa toàn gươm dao, liên tục chọc vào chỗ đau của nàng, câu cuối cùng của nàng ta ngầm nguyền rủa Tần gia sẽ không thể đổi đời được nữa.



Kiểu ăn nói như thế này, thực sự là vô cùng khó ưa.



Có lẽ là Lục phu nhân quen biết Trưởng Công chúa An Dương và bất bình thay cho Trưởng Công chúa cũng không chừng.



Tuy nhiên, nơi này dù sao cũng là nơi cung đình trọng yếu, thân phận của Tần Nghi Ninh không thể so sánh với hai người trước mặt nên không dám ở chỗ này lâu. Nói chuyện đã không thoải mái thì Tần Nghi Ninh cũng không yếu đuối đến mức đứng tại chỗ để người khác ức hiếp.



Do đó Tần Nghi Ninh lễ độ và khách khí cáo biệt.



Lý Hạ Lan cười nói: “Được rồi, vậy thì lần sau có thể gặp lại.”



“Đa tạ Trưởng Công chúa.” Tần Nghi Ninh hành lễ, lễ độ từ biệt rồi lại leo lên chiếc du bích xa.



Lý Hạ Lan và Lục phu nhân nghiêng người tránh qua một bên.



Đợi khi xe ngựa đi xa, Lục phu nhân mới nói: “Trưởng Công chúa cũng có lúc nhìn người sai lầm rồi. Ta thấy nha đầu Tần gia này thật sự là một đứa hết sức an phận, mềm yếu đến mức để người không có chút sức lực phản kháng.”



Lý Hạ Lan nhướng mày, rồi liền ôn hòa hiền hậu mỉm cười: “Có lẽ đúng là bản cung nhìn nhầm rồi. Tuy nhiên bản cung nghĩ, người có thể khiến một nam nhân anh tuấn tài hoa như Kiêu ca ca điên đảo thần hồn, đương nhiên là có chỗ hơn người.”



“Ồ?” Dường như Lục phu nhân thấy hứng thú, trong mắt lóe lên vẻ thú vị: “Ta từng nghe đồn Trung Thuận thân vương cưỡng đoạt nha đầu Tần gia về phủ, xem ra chuyện này có thật sao?”