Cẩm Đường Quy Yến

Chương 333: - Chương 333PHẢN CÔNG

"Cáo ngự trạng? Cháu muốn cáo trạng cựu thần Bắc Ký?” Vì khiếp sợ, Tam lão gia nghĩ không thông, thấp giọng gấp gáp nói: “Như thế không ổn, từ đầu đến cuối bọn họ không hề lộ diện, khi ra tay đều bịt mặt, không lộ ra chút sơ hở nào. Chúng ta không có bằng chứng, bây giờ cũng chỉ phân tích như vậy thôi, làm sao có thể tố cáo thành công được?”



Nhị lão gia mỉm cười vuốt râu lắc đầu nói: “Tam đệ, đệ hồ đồ rồi. Đã biết rõ không có bằng chứng, vì sao Nghi tỷ nhi lại đi tố cáo bọn họ?”



Tam lão gia cũng không ngu dốt, chỉ có điều vừa rồi quá khiếp sợ, nhưng sau khi ngẫm lại, cũng hiểu ra, lo lắng nhìn Tần Nghi Ninh.



“Nghi tỷ nhi, Tam thúc hiểu cháu muốn làm gì rồi, chỉ có điều, làm như thế rốt cuộc ảnh hưởng không tốt tới danh dự của ngươi.”



“Tam thúc, khoảng thời gian cháu trở về đã trải qua nhiều biến cố long đong lận đận, nếu nói về danh dự khuê nữ, thì trước đây, lúc cháu theo phụ thân đi hòa đàm, nó đã không còn rồi. Huống hồ Trung Thuận thân vương và Yên Quận vương hành động như vậy thì cũng không biết người ta đàm tiếu như thế nào.”



Tần Nghi Ninh cười khổ: “Cháu đã mang tiếng như vậy rồi, bây giờ cũng không quan tâm ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, chỉ cần nhà chúng ta có thể tránh khỏi vũng nước đục này, một mình cháu hy sinh cũng không sao cả. Tình hình triều đình Đại Chu biến đổi kỳ lạ và phức tạp, thứ nhất là nhà chúng ta không có gốc rễ ở Đại Chu, thứ hai là không có chỗ dựa vững chắc, bảo vệ cho gia tộc còn không xuể, lấy đâu ra sức lực mà tham dự vào cuộc đấu đá giữa hai phe?”



Nếu chỉ dựa vào sự thực để nói đạo lý, muốn cho đối phương làm theo tâm nguyện của mình, thường sẽ phản tác dụng.



Phương pháp thương lượng có hiệu quả nhất là khiến đối phương hiểu rõ, sẽ thu được bao nhiêu lợi ích từ việc phải làm.



Lựa chọn tốt nhất là xác định lợi ích có thể đạt được, để dẫn dắt người ta đi theo con đường mình muốn.



Quả nhiên, Nhị lão gia và Tam lão gia nhìn Tần Nghi Ninh, trên khuôn mặt đều lộ vẻ xúc động.



Lúc trước, muốn Tần Nghi Ninh vào cung là vì gia tộc, hôm nay nghĩ thấu suốt gốc ngọn, muốn nàng khước từ việc này cũng là vì gia tộc.



Rốt cuộc nàng đều phải chịu ấm ức cả.



“Nghi tỷ nhi, nếu thật sự làm như vậy, sợ là hôn sự của cháu sau này sẽ bị ảnh hưởng.” Nhị lão gia là một người ngay thẳng, Tần Nghi Ninh là con cháu trong nhà, do đó ông ta thẳng thẳn nói ra điểm không tốt trong biện pháp của nàng.



Tần Nghi Ninh cảm kích mỉm cười: “Nhị thúc, cháu hiểu rõ sự lo lắng của thúc, nhưng cái tổ bị lật thì làm sao có trứng lành? Chỉ khi Tần gia ổn rồi, ta mới thực sự ổn. Huống chi sau này, Nhị thúc và Tam thúc sẽ thăng chức rất nhanh, chẳng lẽ không nhận đứa cháu gái này nữa?”



Dáng vẻ tươi cười tinh nghịch của nàng khiến Nhị lão gia cũng bị ảnh hưởng, ông hiểu ý mỉm cười, thở dài cam đoan: “Cháu yên tâm. Trước đây, những gì cháu làm được cho Tần gia, trong lòng Nhị thúc đều biết rõ, lần này cháu vì sự an nguy của Tần gia, không ngại hy sinh tiền đồ tốt đẹp của mình, từ chối vào cung, tự làm xấu danh dự của mình. Dụng tâm của cháu, ta ghi tạc trong lòng, sau này chuyện của cháu chính là chuyện của Nhị thúc.”



“Đúng, Tam thúc của cháu cũng không có bản lĩnh nào khác, nhưng buôn bán thì cũng có một chút bản lĩnh. Sau này miễn là Tam thúc có miếng cơm ăn, ta cũng sẽ không phụ cháu.” Tam lão gia cũng lộ vẻ xúc động cam đoan.



Trước vinh hoa phú quý có thể dễ dàng đạt được ở trước mặt, cũng không phải tất cả các cô gái đều có thể kháng cự được sự mê hoặc của nó. Đã có biết bao trường hợp từng xảy ra, nữ tử vì tiền đồ bản thân mình mà bất chấp tình nghĩa với người thân, làm ra những điều thương luân bại lý.



Nhị lão gia và Tam lão gia nghĩ tới đây, đều thở dài.



Tần Nghi Ninh biết rốt cuộc mình đã thuyết phục hai người này đứng cùng một chiến tuyến với mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.



Bất luận là vì tương lai của Tần gia hay là bởi vì nàng đã đồng ý với Bàng Kiêu không rời bỏ hắn, lần này nhất định nàng không thể vào cung. Hôm nay có thể có được sự nhất trí với Nhị thúc và Tam thúc, thì ở phía Tần gia, nàng sẽ không phải chiến đấu đơn độc và không được ai hiểu, một mình nàng không đả thông được suy nghĩ của lão Thái Quân và các nữ quyến, nhưng có Nhị thúc và Tam thúc ủng hộ nàng, sớm muộn gì bọn họ cũng có thể hiểu ra.



Đã có quyết định, Tần Nghi Ninh liền cùng Nhị lão gia và Tam lão gia bàn bạc cách làm cụ thể.



Cuối cùng Tần Nghi Ninh thở dài một tiếng, nói: “Đã như vậy, chuyện này Nhị thúc và Tam thúc cứ giao cho cháu. Hai người cũng không cần tùy tiện ra mặt.”



Nếu chuyện để cho người khác xử lý, đương nhiên Nhị lão gia và Tam lão gia sẽ lo lắng, nhưng xưa nay Tần Nghi Ninh làm việc ổn thỏa, hai người chỉ hơi trầm ngâm, rồi đều gật đầu.



Tần Nghi Ninh đứng dậy tiễn hai vị thúc thúc, dọc đường lại gặp quản gia “ngang ngược quá đáng” của Vương phủ, hai người lại tiếp tục đóng kịch, khiến Nhị lão gia và Tam lão gia càng khẳng định là Tần Nghi Ninh không còn được Bàng Kiêu sủng ái nữa.



Hai người lắc đầu thở dài bước đi.



Tần Nghi Ninh liền dẫn theo Ký Vân và Băng Đường tới Tố Tuyết Viên, nghiền ngẫm lại một lượt sự việc xảy ra, rồi lặng lẽ viết kế hoạch cho hành động sắp tới ra giấy.



Hôm nay Bàng Kiêu tan triều rất muộn.



Cho tới lúc mặt trời lặn, bên ngoài mới có tiểu nha đầu tới báo cho Tần Nghi Ninh: “Vương gia đã trở về, ngài bảo cô nương tới thư phòng hầu trà.”