Cẩm Đường Quy Yến

Chương 288: - Chương 288QUÝ TRẠCH VŨ

Thoáng suy nghĩ, Tần Hòe Viễn đoán ngay được nhất định Tần Nghi Ninh đã gặp Liêm Thịnh Tiệp trong quân doanh, bèn cười bảo: “Lần này hắn không làm chuyện gì quá phận. Nhưng nếu Hoàng thượng đã là bên đầu hàng, tất nhiên địa vị phải thấp hơn Đại Chu một bậc, dù bọn họ có nói ra yêu cầu gì cũng không làm sao được.”



“Nhưng với trí tuệ của phụ thân, chắc cũng sẽ không để Hoàng thượng quá thiệt thòi.” Tần Nghi Ninh cười nói.



“Đúng vậy.” Tần Hòe Viễn cũng cười, “Những lời con vừa phân tích ta đã nghe cả. Có lẽ lần này đi Đại Chu, phụ thân sẽ có nhiều không gian hơn để thực hiện hoài bão cũng không chừng.”



“Với tài năng và trí tuệ của phụ thân, những chuyện đó đều không phải việc khó gì.”



“Con đúng là có lòng tin với ta.”



“Đó là đương nhiên.” Tần Nghi Ninh bình tĩnh nói, “Ở Đại Chu, nhất định phụ thân sẽ có một phen thành tựu.”



Nhìn hai cha con trò chuyện, tuy không thể chen lời vào nhưng trong lòng Tôn thị vẫn thấy một sự thỏa mãn trước đó chưa từng có. Giờ khắc, đột nhiên Tôn thị cảm nhận được đời mình đã đủ đầy, không cần phải thù hận, ghen ghét gì với Tào Vũ Tình hơn nữa.



Tào Vũ Tình đúng là tuổi trẻ xinh đẹp, nhưng vậy thì đã làm sao? Dù có thế nào đi nữa, người đã có với Tần Hòe Viễn một đứa con gái chính là mình, người vợ Tần Hòe Viễn thừa nhận cũng là mình, Tào Vũ Tình cho dù có đẹp như tiên nữ thì cũng chỉ có thể làm thiếp.



Mấy ngày nay, chỉ cần nghĩ tới khi Tần Hòe Viễn thủ thành vẫn luôn có Tào Vũ Tình đi theo bảo vệ, trong lòng Tôn thị lại như bị ai ném vào một khối kim loại nặng trịch, đè ép không sao thở nổi.



Nhưng hôm nay khi một nhà ba người đoàn viên xôm tụ, nhưng nút thắt không thể tháo gỡ trong lòng cũng phút chốc giải mở.



***



Hai ngày kế đó, rất nhiều đại hộ thế gia trong kinh thành đều khua chiêng gõ trống chuẩn bị cho việc xuất hành.



Tần gia đương nhiên cũng có Nhị lão gia và Tam lão gia dẫn theo Tần Vũ, Tần Hàn cùng nhau chuẩn bị.



Nhân lúc không có ai, Tần Nghi Ninh đi gặp Chung đại chưởng quỹ.



“… Chủ nhân yên tâm, chuyện người sắp xếp ta đều là giải quyết gần xong. Những số đất đai chúng ta đã âm thầm thu mua trước kia, ta đã cẩn thận tính thử, những vùng ruộng tốt và ruộng tốt xung quanh kinh thành cộng lại đã chiếm tổng cộng sáu phần diện tích đất ruộng xung quanh, lại thêm những ruộng nước và ruộng bậc thang chúng ta mua ở lân cận, hiện giờ người đã thành đại địa chủ số một của Yên triều rồi.”



Tần Nghi Ninh gật đầu, nói: “Những thứ này đều không ghi dưới tên ta đấy chứ?”



“Chủ nhân yên, ta đã sắp xếp đứng tên dưới những người thích hợp, có tra thế nào cũng không thể tra được tới người.”



“Vậy thì tốt. Trước khi lên đường lần này, hãy sắp xếp cho nạn dân trong Ninh Uyển tới các thôn trang hết đi. Nay chiến tranh đã kết thúc, nơi này đã thành lãnh thổ Đại Chu rồi, bọn họ tự lực cánh sinh cũng có thể tự xây lại nhà cửa.”



“Vâng.” Chung đại chưởng quỹ đầy lòng bội phục, “Bọn họ nhận ơn cứu mạng của chủ nhân, nay lại được người sắp xếp công việc, giải quyết nỗi lo về sau, sự cảm kích của họ với người sẽ chỉ càng tăng cao hơn nữa.”



Tần Nghi Ninh cười lắc đầu: “Lúc đầu ta làm chuyện này cũng không phải để khiến mọi người cảm kích, cứ coi nó như thu hoạch ngoài ý muốn là được. Nhưng còn chưởng quỹ đấy, chưởng quỹ thực sự quyết định đi Đại Chu ư?”



“Đó là đương nhiên.” Chung đại chưởng quỹ đáp, “Đại Yên diệt vong, sự tồn tại của Chiêu Vận Ti cũng đã là lịch sử. Ngày sau chúng ta không cũng không cần nhận phạm nhân về làm công nữa, những phạm nhân kia nghĩ chắc chẳng mấy ngày nữa là sẽ được đại xá rồi, khách sạn tửu lâu của chúng ta về sau cũng chỉ còn là những khách sạn tửu lâu bình thường. Ta đang nghĩ, đã làm ăn, cơ hội lớn hơn cả đương nhiên là ở những thành thị phồn hoa.”



Thấy dáng vẻ hăm hở phấn chấn của Chung đại chưởng quỹ, Tần Nghi Ninh không khỏi bật cười, “Thật ra thì có chưởng quỹ đi theo, trong lòng ta cũng yên ổn hơn nhiều. Thế này đi, chưởng quỹ không cần gấp gáp lên đường theo ta ngay, ta nghĩ người của chúng ta muốn đi Đại Chu thì có thế nào cũng phải phân thành mấy nhóm, Đại chưởng quỹ cứ an tâm ở lại nơi này sắp xếp cho kỹ càng, đợi xong xuôi đâu đấy rồi hẵng đi kinh thành cũng không muộn, đến khi đó ta đã có địa vị ổn định trong kinh thành, chúng ta bắt đầu làm việc lại cũng sẽ dễ hơn.”



Chung đại chưởng quỹ liên tục gật đầu, “Đều nghe chủ nhân.”



Tần Nghi Ninh và Chung đại chưởng quỹ lại cùng bàn bạc về một số chi tiết khác, đợi đến khi tìm được phương pháp ứng đối cho tất cả các vấn đề và trường hợp đột xuất họ có thể cân nhắc tới, hai bên mới đường ai nấy tản.



Lúc này, Bàng Kiêu đã dẫn mấy thị vệ rời đi.



Quan viên Đại Chu tiếp nhân “Giáng thư thuận biểu” của Uất Trì Yến là Liêm Thịnh Tiệp, Thượng thư bộ Lễ mới nhậm chức.



Sau nghi thức đơn giản, Uất Trì Yến dâng thư đầu hàng.