Cẩm Đường Quy Yến
Chương 270: - Chương 270ĐẦU HÀNG (2)
Sao hắn lại tới đây?
Tần Nghi Ninh khá là kinh ngạc. Giấu nút thắt hoa mai đã rửa sạch đi, tiến tới hành đại lễ: “Thần nữ bái kiến Hoàng thượng.”
Ký Vân, Băng Đường và Thu Lộ cũng hành lễ theo.
Uất Trì Yến đã túa mồ hôi đẫm lưng, chống tay vào cây thở dốc, xua tay với Tần Nghi Ninh: “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Tần Nghi Ninh liền đứng lên, cúi đầu cung kính hỏi: “Sao Hoàng thượng lại tới chỗ này?”
Uất Trì Yến thở dốc thêm một lúc, đợi khi hơi thở đã ổn định mới nói: “Nghe nói nhà nàng bị bạo dân xông vào, người cả nhà đều không thấy đâu, trẫm rất lo, sai người điều tra thì mới biết nàng và người nhà đã dọn đến đây từ sớm.”
Ngẩng đầu nhìn lên tường đỏ ngói đen bên Ninh Uyển, nhớ nơi này là do Bàng Kiêu tặng cho Tần Nghi Ninh, Uất Trì Yến lại nhíu mày không vui.
Nhưng hắn không thể chỉ trích Tần Nghi Ninh điều gì, dù sao nàng cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối. Huống hồ, nếu không phải nàng có sắp xếp, dẫn người nhà lên núi từ sớm, vậy lúc này sợ đã bị bạo dân làm bị thương.
Uất Trì Yến cười một tiếng tự giễu. Vị Hoàng đế như hắn, không chỉ để mình suốt ngày bị đói mà còn chẳng cho Tần Nghi Ninh được cái gì, biết lấy cái gì để theo đuổi người ta? Chẳng lẽ vẽ bức họa, viết mấy chữ là có thể ăn no ư?”
“Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm có mấy lời muốn nói với Huyền Tố.” Tâm trạng Uất Trì Yến đã bình tĩnh hơn rất nhiều, phất tay với người bên cạnh.
Lục công công và mấy thị vệ liền hành lễ rồi lui về sau. Thu Lộ, Ký Vân và Băng Đường thấy vậy cũng đành phải lui về sau một chút, để không gian nơi này lại cho hai người.
Uất Trì Yến chống tay vào thân cây, cẩn thận quan sát người mình mong nhớ đêm ngày.
Nàng gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ chỉ cỡ bàn tay, nhưng càng bật lên đôi mắt to và ngời sáng, đôi môi và chiếc mũi rất đẹp. Dẫu trong bộ quần áo bằng vải thô, mái tóc cũng chỉ thắt thành bím đơn giản, nhưng vẻ ngoài không trang điểm chỉ càng làm rõ thêm nét đẹp trời sinh của nàng, không phải thứ những mỹ nhân son đỏ phấn dày kia có thể so sánh.
Uất Trì Yến nhận ra hắn vẫn còn thích nàng, khi nhìn nàng, trong lòng hắn vẫn không thôi xúc động.
Hắn cười một tiếng chua chát.
Hôm nay nước không ra nước, hắn lại có lòng rảnh rỗi nghĩ những thứ này. Chẳng qua là những ngày gần đây cơ cực vất vả, mối phiền muộn trong lòng hắn không cách nào tiêu tan. An Quốc công Lý Miễn tuy là chủ soái nhưng lại tránh né không đánh, ba lần bốn lượt yêu cầu nối lại hòa đàm, thậm chí lời nói còn ẩn có ý khuyên hàng.
Uất Trì Yến là đế vương, tự ái của hắn sao có thể bị chà đạp như vậy?
Thế nhưng, thế cục hôm nay đã không cho hắn được lực chọn.
Uất Trì Yến mệt mỏi ngồi xuống, nói: “Nàng cũng ngồi xuống đi, tiết kiệm chút sức lực, trò chuyện với trẫm một lát.”
Thấy Uất Trì Yến như vậy, sự phòng bị trong lòng Tần Nghi Ninh vơi bớt, ngồi xuống một tảng đá cách hắn chừng ba bước chân.
Uất Trì Yến ngước đầu nhìn cành lá bị gió thổi rung rinh, lưng dựa thân cây, mắt nhắm nghiền, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Nàng biết không, hôm qua Thái Thượng hoàng đã mất tích.”
Tần Nghi Ninh ngạc nhiên nhìn Uất Trì Yến.
Uất Trì Yến mệt mỏi nói: “Thái giám đưa cơm cho Thái Thượng hoàng phát hiện thức ăn chưa được dùng, còn tưởng Thái Thượng hoàng xảy ra chuyện gì, nhưng tìm khắp tẩm cung cũng không thấy người đâu. Một người bằng da bằng thịt cứ thứ đã biến mất.”
“Hoàng thượng tin ư?” Tần Nghi Ninh nhíu mày.
“Gì cơ?” Uất Trì Yến nhìn lại Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh nói: “Đang êm đẹp, không ai lại không dưng biến mất. Nếu không phải bên ngoài có người tiếp ứng trợ giúp Thái Thượng hoàng chạy trốn, vậy đã nói rõ trong tẩm cung có mật đạo.”
“Mật đạo?” Uất Trì Yến ngồi thẳng người dậy, “Sao nàng lại nghĩ tới việc này.?”