Cẩm Đường Quy Yến
Chương 250: - Chương 250QUYẾT SÁCH (2)
Uất Trì Yến lòng tin tràn đầy, âm thầm đắc ý.
Hắn cấm túc Thái Thượng hoàng trong tẩm điện, mỗi ngày đều dùng rất nhiều thời gian đi khuyên Thái Thượng hoàng nói ra tung tích số tiền kia. Miệng Thái Thượng hoàng lại kín như hũ nút, không chỉ hở ra nửa phần. Thấy hắn chỉ có hai biểu cảm: Hoặc là nhắm mắt nằm ngủ, hoặc là cười đầy trào phúng.
Uất Trì Yến biết rõ phụ hoàng mình tính cách thế nào, lão không phối hợp như thế, rõ là có ý muốn giữ khoản tiền kia lại dùng riêng. Thế nên một mặt hắn dùng chiêu tình cảm với Thái Thượng hoàng, một mặt lại âm thầm lo nghĩ đối sách.
Vắt hết óc suy nghĩ được mấy ngày, biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra được chính là in thêm tiền giấy!
Tuy hắn biết đây không phải kế sách lâu dài, rất khả năng khiến tiền giấy của Đại Yên biến thành không đáng một đồng, nhưng vẫn có thể giải quyết mối họa ngay trước mắt nên cũng không quá bận tâm nữa, e có là người thông minh hơn thì cũng không thể có được biện pháp chu toàn hơn.
Ngờ đâu, Uất Trì Yến nói xong lại không nhìn thấy được vẻ thán phục như đã tưởng tượng trên khuôn mặt Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh.
“Tần ái khanh? Khanh thấy biện pháp này của trẫm có thể được không?”
Tần Hòe Viễn trầm ngâm chốc lát, nói: “Hoàng thượng thánh minh, đây quả có thể coi như là một biện pháp.”
Tần Nghi Ninh cụp mắt, hơi kinh ngạc vì lời nói của phụ thân. Nhưng đổi một cách nghĩ khác thì cũng hiểu được.
Xem ra phụ thân rất am hiểu đạo làm thần tử. Khi nói chuyện với Hoàng đế, đầu tiên phải khiến Hoàng thượng hài lòng, chỉ khi Hoàng thượng vui vẻ, lời góp ý tiếp theo mới có thể thuận lợi suôn sẻ.
Chớ nên lập tức đưa ra biện pháp, khiến Hoàng thượng cảm nhận được sự chênh lệch về mặt trí tuệ giữa đôi bên.
Khiến Hoàng thượng cảm thấy mình kém hơn bề tôi, đây quyết không phải một chuyện tốt.
Việc Tần Hòe Viễn phải làm chính là từng bước dẫn dắt Hoàng thượng đi theo phương hướng chính xác, không phải lập tức áp đặt cách thức của mình cho Hoàng thượng.
Trong lòng Tần Nghi Ninh âm thầm bội phục phụ thân, phụ thân quả có những kinh nghiệm nàng vĩnh viễn không thể học hết.
Uất Trì Yến đã nghe ra hàm ý uyển chuyển trong lời Tần Hòe Viễn, có phần lúng túng cúi đầu: “Trẫm thật đã nghĩ nát óc rồi. Hiện nay quốc sự đang lúc rối ren, vết thương của Ninh Vương lại quan trọng như vậy, tâm trí trẫm đã loạn lên hết cả. Tần ái khanh đa mưu túc trí, nhất định đã có kế hay?”
Tần Hòe Viễn nghe vậy mỉm cười, nghe trước khi Hoàng đế đưa mắt nhìn tới lại liếc thật nhanh qua Tần Nghi Ninh, đoạn lập tức cụp mắt, cau mày suy tính.
Từ góc độ của Hoàng thượng, chỉ cảm thấy Tần Hòe Viễn đang vắt hết trí não.
Tần Nghi Ninh thì lại sửng sốt trong một thoáng, lập tức hiểu được ý của phụ thân.
Ý phụ thân là muốn nàng mở miệng.
Dù họ chưa từng bàn bạc trước, nhưng với trí tuệ của phụ thân, việc nàng nghĩ tới được, chắc chắn phụ thân cũng đã nghĩ ra. Họ là hai cha con, đều là người Tần gia, nói gì trước mặt Hoàng thượng đều phải để ý thứ tự trước sau, cũng chưa đến nỗi một người nói ra tất tật, để một người khác vì những lời châu ngọc trước đó mà không thể hiện được gì.
Phụ thân đang có ý bồi dưỡng nàng như bồi dưỡng nhi tử.
Bất kể lời nàng nói có ổn hay không, đều đã có phụ thân đi sau lo liệu.
Tần Nghi Ninh thầm cảm động trong lòng, trên mặt cũng lộ vẻ trầm tư, liền đó cười một tiếng ngần ngại, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, thật ra thần nữ đã nghĩ đến một biện pháp, chỉ là không biết có nên nói ra hay không.”