Cẩm Đường Quy Yến
Chương 247: - Chương 247HỎI Ý TRỜI (2)
Chương 247HỎI Ý TRỜI (2)
Sao Tần Nghi Ninh có thể không biết sự khó xử của chuyện này? Nàng bây giờ quả thực là cưỡi hổ khó xuống.
Có thế nào nàng cũng nghĩ không ra, kế sau để tránh bị yêu hậu ăn sống lúc đầu, đến nay chính nó sẽ đẩy mình lên tình cảnh đầu sống ngọn gió này.
“Tạm thời đừng làm lớn chuyện. Để ta lén ra xem thử rồi sẽ quyết định sau.”
Thị vệ ngoài cửa lập tức đáp vâng.
Tần Nghi Ninh liền đứng dậy, ôm Nhị Bạch, dẫn theo Ký Vân và Thu Lộ đi xuống lầu.
Đứng trên khoảnh sân lát đá cẩm thạch nhìn về phía chân núi đằng xa, chỉ thấy đại điện dưới chân núi sáng bừng đèn đuốc. Mặt hồ phản chiếu ánh đèn, cho dù đang đứng tận biệt viện nên không thể trông rõ hoàn cảnh thì vẫn có thể tưởng tượng được trong đại điện lúc này chắc chắn đã sáng ngời hoa lệ, cảnh tượng không khác gì Tiên cung.
Ánh mắt băng qua hồ nước, dõi ra phía ngoài xa, chỉ thấy đầu người lúc nhúc nhốn nháo. Bởi do khoảng cách quá xa, nàng không nghe rõ người phía người đang nói gì, nhưng bên tai thì vẫn lởn vởn tiếng xì xào xôn xao.
“Hiện đang đúng vào thời gian giới nghiêm, dân chúng lại đều tụ tập ở đây không chịu về, để để thấy trong thành đang rối loạn thế nào, binh mã khắp năm nha môn cũng đã có tám phần đang tụ tập trước cửa.”
“Ngươi nói không sai, người của Ngũ Thành Binh Mã ty trong kinh thành đúng là đang canh giữ phía người, khuyên này không được, bảo kia không nghe, luật pháp lại không thể trị tội số đông, cũng không thể động thủ với bách tính khiến tình hình thêm hỗn loạn, thật đúng là sứt đầu mẻ trán.” Nhìn thấy tình hình bên ngoài, thị vệ kia cũng để lộ âu lo.
Thu Lộ nói: “Cô nương, nhiều người như vậy, người phải làm sao đây?”
Làm sao đây? Gặp? Hay là không gặp?
Nếu không gặp, e dân chúng sẽ không chịu đi. Cho dù không phải ý muốn của nàng, song dân chúng cũng đã coi nàng là “Thánh nữ” trong thần thoại.
Nhưng nếu ra đó gặp họ, một tiểu nữ như nàng thì có thể trả lời được gì? Nàng chẳng thể làm được gì, nàng phải làm sao đây?
“Để ta nghĩ xem đã.”
Tần Nghi Ninh mím môi, chìm sao trong suy tư.
Ký Vân và Thu Lộ không dám quấy rầy, chỉ biết dùng quạt tròn đứng bên phe phẩy, giúp nàng xua đuổi những ruồi muỗi thi thoảng bay tới.
***
Cũng trong lúc đó ở phủ An Bình Hầu, nghe Khải Thái bẩm báo, Tần Hòe Viễn thoắt chốc bật dậy, liên tục đi qua đi lại trên đất như con ruồi mất đầu, không phân rõ phương hướng.
“Không ổn, chuyện này kéo dài cũng không hay.”
“Đúng vậy. Hầu gia, bây giờ quanh Huyền Tố Quan đã bị hơn mười ngàn bách tính bao vây, chỉ cần có một chỗ xử lý không ổn thỏa, các bách tính kích động xông vào thì biết làm sao được? Các ngự tiền thị vệ trong biệt viện cho dù võ công cao cường, mình đồng da sắt thì cũng có thể làm được bao nhiêu? Hơn mười nghìn người dân, mỗi người một chân thôi cũng đủ đạp chết người rồi!”
“Bên phủ Ninh Vương có động tĩnh gì chưa? Hoàng thượng vẫn còn ở Vương phủ sao?”
“Hoàng thượng đã hồi cung rồi ạ, hiện Ninh Vương vẫn còn hôn mê.”
Tần Hòe Viễn cau chặt hàng mày, hai bàn tay đang đặt sau lưng siết chặt.
Chuyện lần này, ngộ nhỡ có chỗ nào không chu toàn, e sẽ thật sự chọc cho dân chúng oán giận, khiến Tần Nghi Ninh bỏ mạng đương trường. Cho dù bách tính không bùng phát bạo động xông vào biệt viện, nhưng nếu phá hủy thanh danh bên ngoài, vậy cũng khó tránh sẽ không xảy ra chuyện gì phiền toái, không chừng còn bị cả người Chu triều và người Tác - ta nhân cơ hội lợi dụng.
“Chuẩn bị xe, chúng ta tới biệt viện trước. Ở nhà chờ mãi cũng không phải biện pháp, cứ để xem tình hình thế nào đã rồi tính tiếp.”
“Vâng.” Khải Thái vội vàng đi chuẩn bị.
Tần Hòe Viễn nhanh chóng thay quần áo, khi ra cửa thì gặp được Nhị lão gia và Tam lão gia. Cả hai đều đã nghe báo việc bách tính bao vây biệt viện, đều rất lo Tần Nghi Ninh sẽ xảy ra chuyện gì.
Huynh đệ ba người liền cùng nhau chạy tới biệt viện.
Trên xe ngựa, Tần Hòe Viễn và Nhị lão gia, Tam lão gia nhỏ giọng bàn luận xem nên ứng phó với chuyện lần này thế nào. Thật ra Tần Hòe Viễn đã có biện pháp ứng phó, hiềm nỗi không tài nào liên lạc được với Tần Nghi Ninh, có nghĩ ra cách gì cũng không dùng được. Cả ba đều lo lắng tới mồ hôi túa đầy người.
Càng tới gần biệt viện, người tụ tập càng đông hơn. Ba huynh đệ Tần Hòe Viễn chỉ đành xuống xe ngựa, chen vào sóng người chen chúc để tìm lên phía trước.
Những bách tính xung quanh đều đã khủng hoảng tới đỉnh điểm. Có người nhỏ giọng bàn tán, có người lớn tiếng chửi tục, có cả tiếng khóc sụt sùi của phụ nữa, tâm trạng Tần Hòe Viễn cũng bởi thế mà trở nên hết sức nóng nảy.
Mây mù chiến tranh đã bao phủ trên bầu trời kinh đô không phải ngày một ngày hai.
Qua nhiều năm chinh chiến kéo dài, cộng thêm những chính sách bóc lột tàn bạo của hôn quân khi còn tại vị, ngay đến những bách tính trong kinh thành còn cảm thấy cuộc sống tối tăm không ánh mặt trời, huống hồ gì đến bách tính những nơi khác.
Khó khăn lắm mới xuất hiện một đại anh hùng dọn sạch triều đình, bắt trói yêu hậu thành nến mỡ người đốt cháy, ép hôn quân nhường vị, tân đế lên ngôi lại tỏ rõ biểu hiện hiền hòa thân dân, vì để đất nước yên ổn, đến người trong lòng Hoàng thượng cũng không lấy, còn đặc biệt ban biệt viện Hoàng gia cho Thánh nữ vào ở.
Dân chúng cảm thấy, cuối cùng cuộc sống của mình cũng đã xuất hiện hy vọng.
Thế nhưng, ngày tốt vừa mới bắt đầu, Ninh Vương đã phải chịu thương nặng, còn có tin đồn bạc trong quốc khố và cả nội khố đều đã bị Thái Thượng hoàng vét sạch, thuế lương và lương thực dự trữ trong kho cũng bị Thái Thượng hoàng bán đi.
Đám gian thương hét giá lương thực lên tới mười lượng bạc một cân, càng xác thực tin tức tức ngân khố đã không còn lương thực.
Mười lượng bạc một cân gạo, ai mà ăn nổi chứ?
Hạn hán, chiến loạn, cộng thêm cái nghèo đói đang bám đuổi, cơn khủng hoảng trên diện rộng phủ vây khắp kinh thành, khiến hơn mười ngàn bách tính không còn sợ hãi binh mã của năm nha môn khắp thành nữa, không còn để ý tới quy củ giới nghiêm nữa – sớm muộn gì cũng chết, bọn họ còn gì cần phải sợ?
Tần Hòe Viễn mím môi.
Ông biết, những người dân này đã gửi gắm hy vọng vào “Thánh nữ”, người có thể bảo vệ bình an của giang sơn Đại Yên.