Cẩm Đường Quy Yến

Chương 230: - Chương 230MỘT KIỂU TUYỂN TÚ KHÁC (2)

Lục công công hiểu rõ, nếu hôm nay mình còn lần lữa không theo, vậy sẽ thật sự đắc tội vị Hoàng hậu tương lai này. Thế nên, phàm những chuyện Hoàng thượng chưa dặn dò kĩ càng, nửa này nửa nọ sao cũng được kia, Lục công công cũng tuyệt không định tiếp tục làm khó.



Trong thời gian chờ đợi Ký Vân và Băng Đường, Lục công công hết sức kiên nhẫn, hoàn toàn không dám lộ phân nửa nóng nảy.



Không lâu sau, Ký Vân và Băng Đường trở ra, chẳng qua bên cạnh còn có lão Thái Quân, Tôn thị và Nhị phu nhân đi theo.



Khi Tần Hòe Viễn về phủ chỉ mới gặp Tần Nghi Ninh, những người khác hãy còn chưa hay tin tức bên ngoài.



Vừa rồi đi lấy đồ, Ký Vân và Băng Đường đã nhân cơ hội thông báo cho lão Thái Quân.



Tân đế đăng cơ, cô nương nhà họ đã sắp vào cung rồi! Tin tức tốt như vậy khiến lão Thái Quân vui mừng suýt khóc.



Tần gia vừa qua những ngày khổ nạn, đã quá lâu chưa từng có chuyện tốt.



Hôm nay Tần Hòe Viễn phục hồi nguyên chức, Tần Nghi Ninh lại được thánh ân nhập cung, cuối cùng họ đã có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.



“Nghi tỷ nhi, giờ con phải đi tuyển tú à?” Tôn thị cau mày, “Thời gian hơi gấp quá.”



Tôn thị cảm giác lần này Tần Nghi Ninh đi, tám phần là sẽ trực tiếp trúng tuyển, ngày sau muốn về nhà sẽ rất khó khăn.



“Theo chỉ ý của Hoàng thượng, chúng ta chỉ cần tuân chỉ là được.” Tần Nghi Ninh mỉm cười nhìn Lục công công, lại quay sang hành lễ với lão Thái Quân, Tôn thị và Nhị phu nhân, “Lão Thái Quân, mẫu thân, Nhị thẩm, lần này chuyện tới đột ngột, không kịp nói kĩ. Hoàng thượng mệnh cho Lục công công nhanh chóng trở về, con cũng không tiện trì hoãn kéo dài, tránh cho Lục công công khó xử.”



Thấy Tần Nghi Ninh thông cảm như vậy, gương mặt Lục công công lại xấu hổ nóng rực.



Tôn thị liền lại gần dúi một phong bao đỏ, “Trời nóng nực còn phiền công công tới một chuyến, đây là để mời công công dùng trà, chỉ có chút lòng thành, mong công công chớ chê.”



“Phu nhân nói gì vậy, thật là làm nô tài tổn thọ rồi.” Lục công công hết sức hưởng thụ, song cũng không dám khinh thường, vội vàng hành lễ đáp lại các nữ quyến Tần gia. Đây chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu tương lai đấy, ngàn vạn không thể coi thường được đâu.



Tần Nghi Ninh dùng cánh tay không bị thương bế Nhị Bạch mượt lông, đợi Băng Đường chuyển mấy món đồ của mình lên xe ngựa hết cả, bấy giờ mới cười nói: “Lục công công, vậy chúng ta mau lên đường thôi.”



Lục công công lập tức như trút được gánh nặng: “Vâng ạ!”



Tần Nghi Ninh lại mỉm cười hành lễ với các nữ quyến trong nhà, đoạn bước lên xe ngựa dưới ánh mắt ngóng trông của cả nhà.



Lục công công dẫn theo Chiêm ma ma và các cung nữ, nội thị đi phía sau xe, chiếc xe cứ thế rời khỏi cổng Tần gia, chậm rãi tiến thẳng ra bên ngoài.



Lão Thái Quân váng vất siết tay Tần Hòe Viễn, “Mông ca nhi, không phải ta đang nằm mơ chứ? Nghi tỷ nhi nhà chúng ta, có phải sắp làm nương nương rồi?”



Chưa đợi Tần Hòe Viễn kịp mở miệng, Nhị phu nhân đã nói: “Đây thật đúng là một chuyện tốt.”



Tuy là chuyện tốt, nhưng niềm vui của mọi người lại không còn đơn thuần mong đợi như xưa.



Trong nhà có một vị nương nương, với gia tộc tất sẽ có rất nhiều lợi ích, mà điều các nữ quyến nghĩ tới chính là hôn sự của các cô nương trong nhà sẽ được dính lây phúc khí. Nhưng hôm nay, các cô nương còn sống trong nhà lại chỉ có Bát tiểu thư là thứ nữ của Tam phòng, và một Tần Tuệ Ninh đến con gái Tần gia cũng chẳng phải.



Thế nên, tuy có vui thật, nhưng sau khi niềm vui lắng xuống, mọi người lại khó nén buồn lòng.



Nhị phu nhân cũng rất tiếc nuối. Lục tiểu thư và Thất tiểu thư tuy là thứ xuất nhưng vẫn phải gọi bà một tiếng mẫu thân, hai thiếu nữ như hoa như ngọc mà mới đó đã không còn, số mệnh quả thực khổ cực quá. Bằng không giờ trong nhà đã có một nương nương, chẳng phải tương lai bọn nhỏ cũng không thể đong đếm?



Mọi người đều tự theo đuổi suy nghĩ riêng.



Chỉ có Tần Hòe Viễn và Tôn thị là thực sự lo lắng cho an nguy của Tần Nghi Ninh.



“Lão gia, trong cung lòng người phức tạp, đừng nói một tiểu cô nương như Nghi tỷ nhi, ngay đến ta vào đấy cũng cảm thấy bối rối lạc lõng, chỉ sợi sai một chút sẽ rước họa vào thân. Nghi tỷ nhi vẫn còn nhỏ, lại đang bị thương, ta thấy sắc mặt con bé cũng không tốt, sao có thể yên tâm được chứ?”