Cẩm Đường Quy Yến

Chương 203: - Chương 203THAM Ô

Khi Tần Nghi Ninh trở về phủ Hầu, cửa nhà không đóng chặt như thường ngày mà nửa hé nửa mở, tên trông cửa mặt mày ủ dột đứng dựa bên con sư tử đá, cái đầu chán nản cúi gằm như sắp cắm cả vào lồng ngực.



Mà bên cạnh hắn lại có hai gã mặc trang phục hộ vệ của Tào gia, một trái một phải canh giữ trước cổng, tựa như nơi này không phải Tần gia mà chính là Tào gia của hắn.



Trong lòng Tần Nghi Ninh bỗng giật mình, chỉ cảm thấy có điều không ổn, hàng mày căng thẳng nhíu chặt.



Người Tào gia lại ầm ĩ chuyện gì rồi?



Chung đại chưởng quỹ cũng đã nhận ra điều bất thường ở Tần gia, vội lệnh cho phu xe: “Đi thẳng, tạm thời đừng dừng lại.”



Phu xe là bề tôi trung thành của Chung đại chưởng quỹ, cũng có biết một hai về tranh chấp giữa Tần gia và Tào gia, thấy vậy thì không dám dừng lại, nhanh tay đổi hướng quẹo vào một ngõ hẻm nhỏ. Mãi khi tới một nơi yên tĩnh mới dừng xe.



“Chủ nhân, có lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện, tạm thời người đừng vội trở về, cứ để người dưới đi xem thử tình hình ra sao đã.”



Ký Vân nói: “Cô nương, người đừng lo. Cô nương cứ chờ ở đây, ta sẽ lén trở về xem thử, sẽ không khiến ai chú ý, xong xuôi sẽ về báo người biết sau.”



“Ngươi phải cẩn thận đấy.” Tần Nghi Ninh bất an nắm tay Ký Vân, “An toàn của mình mới là quan trọng nhất. Hiện trong phủ không biết tình hình thế nào, nếu ngươi thấy đối phương người đông thế mạnh hoặc tình hình có gì không ổn thì không được mạo hiểm, cứ để từ từ tính cách khác.”



Ký Vân gật đầu, có vẻ khá xúc động. Trước nay Tần Nghi Ninh chưa từng vì đạt được mục đích mà không tiếc hy sinh tính mạng người bên cạnh. Nếu nói trước kia trong lòng nàng ta chỉ có một chủ nhân duy nhất là Bàng Kiêu, còn với Tần Nghi Ninh chỉ mang lòng kính nể, vậy thì nay đã thực sự coi nàng là nữ chủ nhân.



“Cô nương yên tâm, khinh công của ta không tệ, sẽ không giao chiến trực chiến với người ta, chỉ thám thính tin tức chắc hẳn không khó. Ta đi một lát sẽ về ngay.”



Sau khi cười trấn an Tần Nghi Ninh, Ký Vân nhảy xuống khỏi xe ngựa, thẳng hướng về phía phủ Hầu.



Lúc này sắc trời đã tối om tối mịt, cả con ngõ chìm sâu trong yên tĩnh, song Chung đại chưởng quỹ vẫn không cho phu xe thắp đèn. Trong xe ngựa chỉ một màn đen bao phủ, Băng Đường nắm lấy tay Tần Nghi Ninh, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, người đừng lo, sẽ không sao đâu.”



“Ừ, không sao. Chúng ta cứ chờ một lát đã.”



Lời tuy nói thế, giọng điều cũng tạm coi như bình tĩnh, song tâm trạng Tần Nghi Ninh phút này lại không hề yên ổn.



Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mới vừa, trong lòng nàng đã tự hư cấu ra vô vàn khả năng. Từ sau khi phụ thân bị Hoàng thượng trách mắng hạ lệnh đóng cửa suy ngẫm thì vẫn luôn ru rú trong nhà, từ chối hết thảy tân khách lui tới, chỉ biết lầm lũi đọc sách, câu cá, tựa hồ không còn là quan viên Đại Yên.



Tuy Tần Hòe Viễn không nói gì, song Tần Nghi Ninh thường xuyên bầu bạn bên cạnh lại rõ ràng một hai. Nỗi muộn phiền tích tụ trong lòng Tần Hòe Viễn, không ai có thể thấu hiểu hết được.



Ông tài học mưu kế đầy bụng, chỉ tiếc người tài không được trọng dụng. Nàng biết chứ, Tần Hòe Viễn vẫn luôn bị giằng xé giữa trung thành và hoài bão.



Nếu chỉ mong gia tộc hưng thịnh, chỉ mong thăng quan phát tài, ông đã có ngàn vạn cách thức để khiến địa vị mình vững chắc trên cao.



Nhưng hoài bão của Tần Hòe Viễn lại là thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp. Cái cỡ năng lực như hôn quân, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ để Tần Hòe Viễn thực hiện hoài bão được. Hôn quân chỉ biết coi quan viên tôi tớ như công cụ của mình, hòng khiến địa vị thống trị của mình thêm vững chắc, để có thể vênh vang thỏa sức hưởng thụ, dùng danh nghĩa quân vương để bóc lột con dân, chỉ biết hưởng thụ, gặp chuyện thì ngu ngốc quên hết đạo đức.



Ngay như hôm nay, để bảo vệ một vùng lãnh thổ, cũng để giữ lại thể diện cho mình, hôn quân lại mặc cho ba mươi lăm vạn đại quân đóng giữ ngoài thành chẳng chịu đoái hoài, mãi do dự cái chuyện lựa chọn nhân thủ nắm giữ ấn soái chấp chưởng trăm quân, thế mà lại còn sinh ý phục chức cho kẻ đã sớm biết chẳng tốt đẹp gì để liên lạc nhờ người Tác - ta hỗ trợ.



Người Tác - ta núi cao đường xa, đợi khi đám kỵ binh kia vượt núi băng đèo tấn công Đại Chu, chưa nói Đại Chu có thể một mình chống hai quân hay không, chỉ riêng Đại Yên e đã bị Bàng Chi Hi khống chế từ đời thuở nào.



Việc này khiến cho Tần Nghi Ninh, dẫu chỉ một nữ tử khuê các cũng cảm thấy đáng giận, nực cười hết sức.



Huống hồ là Tần Hòe Viễn.