Cẩm Đường Quy Yến
Chương 103: - Chương 103TRÔNG CHỜ MÒN MỎI
Tần Hòe Viễn lẳng lặng nhìn Tần Nghi Ninh, như thể đến lúc này mới lần đầu tiên thật sự hiểu được con gái của mình.
Nàng như một gốc hoa sớm rời khỏi nhà kính, vùng vẫy sinh tồn trong khe đá, trải qua sự tàn phá của bão tố, nhưng sống sót bằng ý chí ngoan cường, lại còn có thể nở ra một đóa hoa đẹp nhất.
Nàng vẫn là một đứa nhỏ khiến ông cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ. Nàng luôn luôn học tập, liên tục tiến bộ, mỗi khi ông kinh ngạc và vui mừng phát hiện một tính cách mới của nàng, không lâu sau nàng lại còn có một bày ra một tính cách khác, lấp lánh tươi đẹp.
So với tiểu thư khuê các tầm thường khác, sự thông tuệ, gan dạ sáng suốt, năng lực và thủ đoạn của nàng đã vượt xa người thường. Hôm nay rốt cuộc còn có rất nhiều đấng nam nhi còn thua kém lòng dạ của nàng.
Tần Hòe Viễn cảm thấy dễ chịu, nhưng cảm giác hổ thẹn càng nhiều hơn.
Một đứa con gái chưa đến tuổi cập kê, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu đau đớn mới có thể có sự quyết đoán và tâm tư lãnh đạm trước mưa gió? Lại trải qua bao nhiêu bất đắc dĩ, bị thực tế tàn khốc bẻ gãy tới mức độ nào, mới có thể bình thản chấp nhận số phận khi còn nhỏ tuổi như vậy?
Đứa nhỏ này sao có thể hiểu chuyện như vậy, khiến người ta yêu thương như vậy?
Tần Hòe Viễn đưa tay ra, bàn tay to vuốt tóc Tần Nghi Ninh, giọng khàn khàn nói: “Là vi phụ có lỗi với con.”
“Phụ thân nói cái gì vậy?”
Đôi mắt to long lanh Tần Nghi Ninh nhìn Tần Hòe Viễn: “Phụ thân đâu có lỗi với con, một chút cũng không có! Con tin rằng nếu có dù chỉ một chút biện pháp, nhất định phụ thân cũng không dẫn con đi. Chỉ là thánh chỉ đã ban ra, phụ thân không thể vì bảo vệ một mình con mà phạm tội kháng chỉ bất tuân. Phụ thân không chỉ là cha của con, mà còn là tộc trưởng của Tần gia, phụ thân không thể để thảm kịch của phủ Định Quốc công lại xảy ra ở nhà chúng ta.”
“Thường ngày con được hưởng những thuận lợi từ thân phận con gái của Thái sư mang lại, không có lý nào ở thời điểm trong nhà nguy nan lại không gánh vác trách nhiệm. Nếu chỉ có thể cùng chung phúc mà không thể cùng chung hoạn nạn, vậy thì sao có thể gọi là người một nhà? Nếu thật sự là như vậy, con không xứng là con gái của phụ thân.”
“Tốt, tốt.” Trong mắt Tần Hòe Viễn hơi ướt, nhiều năm lăn lộn tranh đấu trong triều, ông tự cảm thấy mình đã luyện thành “dạn dày sương gió”, hôm nay lại không kìm được cảm giác cay sống mũi vì lời lẽ của con gái.
Tần Hòe Viễn ngẩng đầu lên, mắt chớp chớp, một lát sau mới khôi phục được dáng vẻ thường ngày, thở dài nói: “Nghi tỷ nhi, cho dù con suy nghĩ thông suốt, vi phụ vẫn biết là mình không phải đối với con. Con hãy đồng ý với ta, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, con cũng phải cố gắng sống sót.”
Điều làm ông lo lắng nhất, đó là nàng là một cô gái trong sạch, sẽ vì không chịu nổi sự lăng nhục và bức ép mà tự sát.
“Dạ, đó là lẽ đương nhiên. Con là người tham sống sợ chết mà!” Biết Tần Hòe Viễn lo lắng, Tần Nghi Ninh cười nói: “Con sống được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, mà phải rất nỗ lực để gìn giữ tính mạng của mình, con không muốn uổng phí nhiều năm cố gắng của mình.”
“Con ngoan lắm!” Tần Hòe Viễn thấy nàng nói rất thành khẩn, thật sự là đã suy nghĩ thấu suốt và bình thản trước sóng gió cuộc đời, chứ không phải giả vờ cứng cỏi để ông yên tâm.
Trước thái độ tích cực, gặp chuyện không hoang mang của Tần Nghi Ninh, sự phiền muộn chất chứa trong lòng Tần Hòe Viễn suốt đêm, rốt cuộc đã giải tỏa phần nào.
Tần Nghi Ninh chỉ ngồi một lát rồi cáo từ quay về Thạc Nhân Trai.
Tần Hòe Viễn nhớ tới lời lẽ và hành động của Tần Tuệ Ninh và Lục tiểu thư vừa rồi, hoàn toàn tương phản với sự hiểu chuyện và nhu thuận của Tần Nghi Ninh, trong lòng ông càng cảm thấy bất bình thay cho nàng, hạ quyết tâm làm chỗ dựa cho nàng, nói ra những lời sự thật mất lòng. Suy nghĩ một chút, ông liền đi tới Từ Hiếu Viên của lão Thái Quân.
Về phần Tần Nghi Ninh, khi cùng nàng trở lại Thạc Nhân Trai, Băng Đường và Tùng Lan vốn cố gắng kìm nén dọc đường, vừa vào cửa liền bắt đầu gạt lệ.
Vừa rồi, trong lúc phục vụ ở phòng ngoài, họ đã nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Tần Nghi Ninh và Tần Hòe Viễn. Đã xúc động bởi tình cảm của hai cha con, trong lòng hai người lại cảm khái trước sự điềm tĩnh vững vàng của Tần Nghi Ninh, thế nhưng đa phần là phẫn nộ và oán hận.
“Hôn quân hại nhà ta chưa đủ, đã hại nhiều người vô tội như vậy, bây giờ còn muốn hại cả cô nương!” Băng Đường khóc thút thít, đưa tay gạt nước mắt, động tác mạnh đến mức gương mặt như quả táo đỏ cả lên.
Tần Nghi Ninh cầm khăn tay đưa cho Băng Đường: “Nhỏ giọng một chút, cẩn thận coi chừng tai vách mạch rừng.”
“Cũng không phải chỉ một mình ta mắng chửi hôn quân, lão già vô dụng kia nên chết quách đi mới phải!”
Băng Đường nhớ tới việc Tần Nghi Ninh đối xử tốt với mình, một lòng tính toán cho tương lai của mình, nàng ta bán thuốc mỡ và son phấn, Tần Nghi Ninh không hề ngấp nghé, mà tìm mọi cách giúp nàng ta khai thác cơ hội kinh doanh, gia quyến của đám văn thần Thanh Lưu tặng lễ vật, Tần Nghi Ninh cũng đều giao đủ số cho nàng ta, không giữ lại làm của riêng, trong sinh hoạt hàng ngày, Tần Nghi Ninh luôn rất quan tâm chăm sóc nàng ta.
Một người có nhân phẩm đoan chính, tâm địa lương thiện như vậy, hôm nay lại vì một câu nói của hôn quân mà bị dâng cho một lão già dâm dục chơi đùa.
Sao hôn quân không nghẹn cơm, sặc nước mà chết cho rồi!