Cẩm Đường Quy Yến

Chương 24: - Chương 24LÀM MẤT MẶT

Tần ma ma hành sự thận trọng và vững vàng, từ trước đến nay không phải là người tùy ý gây chia rẽ. Mọi người trong phòng đều biết, Tần ma ma nói như vậy chẳng qua là vì khôn khéo đánh trống lảng, tránh để lão Thái Quân phải xấu hổ vì lời nói của Tôn thị.



Tôn thị thấy Tần ma ma dẫn theo Cát Tường, Như Ý đi đếm số bản sao chép, liền mỉm cười đắc ý, dường như vừa đánh thắng một trận chiến vậy, trong lòng vô cùng dễ chịu, thản nhiên ngồi xuống.



Nhưng Tần Tuệ Ninh thì khác.



Cho dù trước đây nàng ta được lão Thái Quân yêu thương nhất, nhưng xưa nay Tần ma ma đối với nàng ta luôn cung kính có thừa, lại không đủ thân mật. Lúc nào Tần ma ma cũng hành động thận trọng, không để người khác bới móc ra sai lầm, nhưng bà cũng không chịu thân cận với nàng ta chút nào.



Từ nhỏ, nàng ta học tập thi thư, sao có thể là người gian giảo sử dụng mánh lới? Hoàn toàn không có khả năng nàng sẽ âm thầm viết ít một, hai bản chỉ vì lười biếng. Hành vi này trẻ con cũng không thèm làm. Tần ma ma nghi ngờ Tần Nghi Ninh thì cũng không nói, đằng này còn nghi ngờ cả nàng ta, thật sự là sỉ nhục nàng ta quá mức.



“Bẩm lão Thái Quân, bọn nô tỳ đã đếm xong.”



Cát Tường thu dọn xấp giấy xong, lén liếc nhìn Tần Nghi Ninh bằng ánh mắt khó hiểu.



“Lão Thái Quân, nô tỳ cùng Như Ý, Tần ma ma đã đếm xong, Tuệ Ninh cô nương sao chép thành mười bản, Tứ tiểu thư… Tứ tiểu thư sao chép ba mươi bản!”



Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều đổ dồn vào hai xấp giấy có độ dày mỏng khác nhau rõ rệt.



Thật ra ai cũng dễ dàng nhận ra sự khác biệt về độ dày của hai xấp giấy, thế nhưng vừa rồi lão Thái Quân không để ý. Người bên ngoài nhìn không rõ cỡ chữ viết của Tần Nghi Ninh, chỉ nghĩ là chữ của nàng xấu, kích cỡ không đồng nhất, lãng phí một ít giấy mà thôi.



Nào ngờ, lão Thái Quân phạt sao chép mười lần, nàng lại sao chép tới ba mươi bản?



Lão Thái Quân kinh ngạc lật lật xấp giấy sao chép Hiếu Kinh do Tần Nghi Ninh nộp lên, tuy chữ viết từ đầu đến cuối đều xấu như gà bới, nhưng có thể thấy được, trên mỗi trang giấy đều không có vết mực dây ra. Xấu thì có xấu thật, nhưng thái độ thì vô cùng chăm chỉ.



Lão Thái Quân cười hỏi:



“Nghi tỷ nhi, ta chỉ phạt chép mười bản, sao ngươi lại chép ba mươi bản?”



Tần Tuệ Ninh cũng nói:



“Đúng vậy, cháu cũng đang thắc mắc. Ta biết là mấy hôm nay buổi sáng muội phải theo Chiêm ma ma học lễ nghi cùng với các tỷ muội, buổi chiều còn phải đi học, thời gian của chúng ta eo hẹp như nhau, vì sao muội có thể chép nhiều hơn ta hai mươi bản?”



Dứt lời, Tần Tuệ Ninh che miệng cười.



Lão Thái Quân chỉ thắc mắc đơn thuần, nhưng Tần Tuệ Ninh ám chỉ Tần Nghi Ninh sao chép qua loa, điều này ai nấy đều nghe ra được.



Lục tiểu thư mỉm cười phụ họa Tần Tuệ Ninh.



Thất tiểu thư và Bát tiểu thư thầm tức giận, trừng mắt nhìn Tần Tuệ Ninh mấy lần.



Ngay cả Tôn thị cũng nhìn Tần Tuệ Ninh bằng ánh mắt hơi khác lạ.



Bà không vui.



Trải qua mấy ngày bình tĩnh suy nghĩ, bà cũng đã nhận ra Tần Tuệ Ninh cố ý nhằm vào Tần Nghi Ninh, nhưng đây là phòng của lão Thái Quân, trước mặt Nhị phòng và Tam phòng, hôm nay chi trưởng chỉ có hai người Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh, mà Tần Tuệ Ninh hành động như vậy là không tôn trọng thể diện của chi trưởng!



Tần Nghi Ninh ngượng ngùng đỏ mặt, hơi cúi đầu xoắn chặt ngón tay. Hôm nay nàng búi tóc kiểu tùy vân thường kế, khi cúi đầu tự nhiên lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, phối hợp với vóc dáng mảnh mai thẳng tắp của nàng, trông nàng đẹp như thiên nga, khiến người khác vừa nhìn đã động lòng thương xót.



Thậm chí giọng nàng cũng hơi sợ hãi, rõ ràng là xấu hổ nói:



“Bẩm lão Thái Quân, ban đầu cháu cũng không biết là mình chép được nhiều bản như vậy. Gây ra chuyện hôm đó khiến lão Thái Quân tức giận, thực sự là cháu bất hiếu, mỗi chữ sao chép cháu đều tự suy xét lại mình, sau đó bất tri bất giác chép như xuất thần, rốt cuộc cũng không để ý là mình sao chép được bao nhiêu bản. Tối hôm qua, tỳ nữ của cháu sắp xếp lại, mới phát hiện sao chép được hơn bốn mươi bản. Sau khi bỏ đi những bản viết quá xấu, mới còn lại chừng này.”



Nói tới đây, Tần Nghi Ninh liếc nhìn lão Thái Quân thật nhanh, mặt càng đỏ hơn:



“Lão Thái Quân, từ nhỏ cháu cũng chưa từng được đi học, nếu bảo lên núi đốn củi, săn thú, hái thuốc thì cháu thành thạo, nhưng bảo cháu viết chữ, thật sự là làm khó cháu. Cho chó đeo một miếng bánh bột ngô cũng còn viết đẹp hơn cháu! Hai ngày nay, lãng phí biết bao nhiêu bút mực, bản thân cháu cũng thấy tiếc những tờ giấy trắng này.”



“Ha ha!”



Tần Nghi Ninh vừa dứt lời, chợt nghe có tiếng bật cười.



Theo tiếng nhìn lại, đã thấy lão Thái Quân vỗ đùi cười ha hả.



Tuy có lúc lão Thái Quân thiên vị trong việc xử lý công việc, nhưng cũng xuất thân danh gia vọng tộc, được giáo dục tốt, đã bao năm, người xung quanh cũng chưa từng thấy lão Thái Quân cười thoải mái như vậy, nhớ lại lời Tần Nghi Ninh vừa nói, mọi người cũng đều cười ra tiếng.



Trong thoáng chốc, bầu không khí trong phòng hòa hợp như ngày Tết.



“Con bé này thật là! Nào, lại đây với tổ mẫu.”



Lão Thái Quân vừa cười ra nước mắt, vừa kéo tay Tần Nghi Ninh, vỗ vỗ:



“Làm gì tệ đến mức như cháu nói vậy? Đây là do cháu không có điều kiện đi học, nếu không chữ viết sẽ không thua kém các tỷ muội! Thật là khó cho cháu suy xét lại mình, rốt cuộc chép hơn bốn mươi bản? Thảo nào ta thấy hai ngày nay mắt cháu thâm quầng rồi.”



“Lục Quyên.”



Lão Thái Quân quay đầu lại nhìn Tần ma ma.



Tần ma ma mỉm cười hành lễ với lão Thái Quân:



“Có nô tỳ!”



“Lát nữa ngươi đi dặn bảo nhà bếp, hàng ngày nấu cháo tổ yến cho Tứ tiểu thư dùng. Ta thấy Nghi tỷ nhi gầy yếu quá, dường như gió thổi cũng bay vậy. Mấy năm nay, Tứ tiểu thư chịu nhiều cực khổ, cần phải bồi dưỡng cơ thể.”



“Dạ. Nô tỳ sẽ dặn bảo nhà bếp kỹ càng.”