Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 18

Nam Chức vội vàng về nhà.

Lát nữa Trần Diệp An còn hẹn đi uống rượu với một người bạn, Viên Tây còn phải quay lại cửa tiệm đồ ngọt để chuẩn bị cho ngày mai. Hai người họ đều có việc, không thể đi theo Nam Chức được nên đã hẹn có chuyện gì thì gọi cho nhau.

Sau khi xuống khỏi xe taxi, Nam Chức như dẫm lên phong hỏa luân mà chạy vào tòa nhà.

Sao lại có thể chạy đến ban công chứ.

Trước khi ra ngoài, cô có mở hé cửa kính ra một chút, nhưng cũng không đến 3cm, chỉ là để không khí vào trong phòng mà thôi.

Nam Chức vô cùng lo lắng.

Cô chạy ra khỏi thang máy rồi đi mở cửa, từng tiếng tít tít vang lên, tiếng meow meow trong phòng lập tức truyền ra.

Cổ họng Nam Chức như bị một viên đạn chặn lại, không thể dễ dàng nói ra thành tiếng.

Cô nhìn thấy Quýt nhỏ thể hiện kỹ năng gân cốt tuyệt vời của mình, có thể lách ra khỏi cái khe hở bé xíu đó.

“…”


Anh ta chỉ là người thừa.

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, Lăng Hách yêu cầu trà xanh mau biến khuất mắt anh ta.

Hiện tại anh ta đã biết cô em gái này tính tình như thế nào, mấy lời khó nghe cũng không cần thiết phải nói ra, bởi vì anh ta không phải ba mẹ cô ta, không có trách nhiệm giáo dục. Nhưng sau này, đừng để anh ta nhìn thấy cô ta nữa.

“Anh Lăng Hách, em cũng đâu muốn như vậy.” Trà xanh nói: “Em mới là người bị bắt nạt mà. Anh đừng tức giận, được không?”

Lăng Hách quá lười để nói những lời vô nghĩa, anh ta hất tay cô ta.

Cách đó không xa, tra nam thấy vậy lập tức chạy tới bảo vệ trà xanh, nhưng lại bị Triệu Manh Manh ngăn lại.

“Cô lại muốn làm gì nữa?” Tra nam sốt ruột hỏi.

Triệu Manh Manh nói: “Không làm gì cả. Chỉ là tôi muốn nói cho anh biết, sau này anh không được phép nhắc đến tên tôi dù chỉ là một chữ. Mấy chữ đó phát ra từ miệng anh, tôi ngại bẩn!”

Tra nam sửng sốt, hét lớn: “Cũng to gan đấy nhỉ! Tôi ghét nhất chính là cái tính cách này của cô, cái gì cũng quản. Thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, sao có thể rắn như vậy chứ? Cô có biết những con đàn bà vừa cứng rắn vừa muốn kiếm soát thì không thằng đàn ông nào muốn không hả! Người tôi tìm là phụ nữ, chứ không phải một bà cô!”

Trần Diệp An nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình.

Nếu hôm nay cô ấy không đánh cho cái tên khốn vô lại này gọi khóc ba thì cô ấy…

“Chức Chức, cậu làm gì vậy?”

Ngôn Trạm đứng một bên nghe thấy vậy liền nhìn qua.

Anh chỉ nhìn thấy Nam Chức đi đến trước mặt tra nam, khẽ cười với hắn ta, nói: “Cái loại cặn bã như anh là người ghê tởm nhất mà tôi từng thấy.”

“Cô là cái thá gì…”

Ngôn Trạm phóng ánh mắt hình viên đạn tới, tra nam liền rụt cổ.

Lúc ở trong sở cảnh sát hắn ta đã muốn làm ầm lên, nhưng khi người đàn ông này bước tới nói một câu với hắn ta, hắn ta liền không còn cái gan lớn đó nữa, không dám tiếp tục lỗ mãng.

—— “Chú ý lời nói của mình.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chỉ năm chữ mang theo sự cảnh cáo đó cũng khiến hắn ta hoảng sợ.

“Quy chụp cái sự vô dụng của mình là do phụ nữ kiểm soát quá nhiều, phụ nữ quá cứng rắn…” Nam Chức nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói: “Trên đời này không có người phụ nữ nào là không thích được cưng chiều cả. Sở dĩ các cô ấy mạnh mẽ cũng là bởi vì có những thằng đàn ông như anh đấy.”

Những người đàn ông ở đây là Ngôn Trạm và Lăng Hách cũng thấy sốc vì những lời này.

Trần Diệp An nhận ra cảm xúc của Nam Chức không đúng liền chạy tới giữ chặt cô, muốn nói với cô rằng loại người này không xứng đáng. Nhưng Nam Chức lại gỡ tay cô ấy ra, muốn nói tiếp.

“Lúc làm mấy cái chuyện ghê tởm thì mình anh thấy ghê tởm là được rồi.” Cô nói: “Nếu nhịn không được mà muốn nói ra miệng ý, vậy anh thử tự hỏi bản thân mình xem mình đã làm được gì cho cô ấy? Đừng tự cho mình là kẻ bất lực mà nghĩ rằng những người khác không tốt.”

Tên tra nam bị mắng một hồi, ú ớ không thể đáp trả lại.

Triệu Manh Manh đứng một bên nghe vậy, cắn răng không để rơi nước mắt, toàn bộ quá trình cô ấy đều cười lạnh nhìn tên tra nam bại trận.

Sau đó, Triệu Manh Manh rời đi. Tra nam và trà xanh cũng cụp đuôi bỏ chạy.

Trước khuôn viên sở cảnh sát vắng tanh, chỉ còn lại những chiếc xe cảnh sát sáng bóng và đám người Nam Chức.

Trần Diệp An vừa rồi còn luyến tiếc sắc đẹp thịnh thế mỹ nhan của lão Phật gia lúc này mới bình tĩnh trở lại. Cô ấy thật sự muốn nói: Gương mặt này của anh, trời sinh cũng không kiêng nể.

“Cùng nhau về nhà đi.” Ngôn Trạm nói.

Nam Chức mím môi, bàn tay vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng. Cô thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi sẽ về cùng với bạn tôi. Lăng tổng, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi anh.”

“Không, không có gì.”

Nghe xong câu trách móc khẳng khái vừa rồi, anh ta nào dám chọc tức tới “chị gái” lồng tiếng này.

Huống chi, cô bây giờ còn có một vị đại Phật hộ vệ bên cạnh, về cơ bản đã trở thành dũng sĩ bất khả chiến bại không địch thủ trên thế giới.

Ngôn Trạm liếc nhìn đồng hồ, lần này đồng ý vô cùng lưu loát: “Được.”

Lăng Hách sửng sốt, ho khan hai tiếng, nháy mắt với anh: Hai người ở chung với nhau, sao cậu lại không đưa cô ấy về? Cậu bị ngốc điên rồi à? Cơ hội tuyệt vời thượng đế ban tặng như vậy!

Anh làm lơ tín hiệu, lập tức rời đi.

Nam Chức cùng Trần Diệp An trở về trên chiếc mini Cooper.

Trần Diệp An nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Chức Chức, cậu không sao chứ? Bởi vì cái loại cặn bã đó mà tổn hại đến giọng của mình, không đáng đâu.”

Nam Chức khẽ nói “Ừ” sau đó không nói gì thêm.

Xe chạy trên con đường rộng lớn.

Những ngọn đèn neon vẫn như vậy, nhưng trời đã khuya, người đi trên đường cũng đã ít hơn, đường phố rực rỡ sắc màu cũng lộ ra vẻ cô đơn sâu thẳm, cho dù thỉnh thoảng có đàn chim bay ngang qua phát ra những tiếng chích chích cũng không có ích gì.

Nam Chức tựa đầu vào ghế, chăm chú nhìn ánh đèn đang lùi xa ngoài cửa sổ.

—— “Cô lúc nào cũng yêu cầu sự hoàn hảo trong mọi việc, không thể tỏ ra yếu đuối được sao? Phụ nữ cần gì phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Tôi chán ngấy cô rồi!”

Theo đuổi sự hoàn hảo đồng nghĩa với mạnh mẽ, cứng rắn sao?

Nếu việc theo đuổi sự hoàn hảo trở nên khó chịu như vậy, vậy tại sao nhiều người vẫn theo đuổi nó không biết mệt mỏi?

“Chức Chức.”

Nam Chức hoàn hồn, tay vô thức lướt qua gương mặt. Cô quay đầu lại, nói: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Diệp An bật cười: “Không có gì. Chỉ là… Lão Phật gia thật sự rất đẹp trai!”

“…”

Cho cậu ra đảo được rồi đấy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chuyện hôm nay đã qua rồi, nhưng sau này cậu cũng đừng có hấp tấp như vậy.” Nam Chức thở dài: “Lăng Hách kia là đại thiếu gia, nuốt xuống được cục tức này xem như là tốt tính rồi đó.”

Trần Diệp An luôn khinh thường mấy tên công tử bột ăn chơi trác táng: “Tốt cái gì mà tốt? Hôm nay Tây ngốc cũng nói rồi đấy, cậu có thể biết được tính cách của một người đàn ông như thế nào thông qua việc anh ta hẹn hò với một cô gái. Anh ta có thể tìm được cái loại trà xanh đó thì chứng tỏ anh ta cũng không ra gì.”

Nam Chức không biết Lăng Hách là người như thế nào, mà cô cũng không muốn biết.

Cô chỉ biết ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô chỉ muốn về nhà thật nhanh tắm rửa một cái, sau đó nghỉ ngơi, ngày mai…

“Hỏng rồi!”

Nam Chức bị giật mình, vội hỏi: “Sao vậy?”

Trần Diệp An vỗ vào tay lái, nói: “Không phải tớ hứa sẽ đền tiền quần áo cho tên công tử bột kia sao? Tớ quên quét mã mất rồi. Thật là, hai người bọn họ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, còn có cuộc vui sau đó nữa sao?”

Trần Diệp An cũng là người không thích thiếu nợ.

Vì vậy, nhiệm vụ này không thể không giao cho Nam Chức.

Đầu tiên, cô phải kéo số điện thoại của Ngôn Trạm ra khỏi danh sách đen, sau đó phải gửi tin nhắn giải thích cho anh, sau đó lại nghe theo đề nghị của Ngôn Trạm, thêm Wechat của anh, chuyển tiền cho anh, rồi anh sẽ chuyển cho Lăng Hách.

Sau khi kết thúc chuỗi sự việc này, Nam Chức vứt điện thoại sang một bên, ngâm mình trong bồn tắm.

Cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp!

Nhưng sao cô cứ thấy nó kỳ kỳ ở đâu ý?

***

Ngôn Trạm nhìn ảnh đại diện của cô gái.

Quýt nhỏ ngủ giang tay giang chân hình chữ X, không hề có chút hình tượng nào.

Ngắm nhìn một hồi lâu, anh thoát khỏi giao diện Wechat, cầm bánh quy lên, thảnh thơi ăn nó.

Khóe miệng gợi lên thành hình vòng cung nhẹ.

~

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Lăng: Bạn học Ngôn, để tôi giúp một tay!

Ngôn nhị cẩu: Cậu bị cho nghỉ việc.

Thầy Lăng: … Để rồi xem, đừng có khóc và van xin tôi quay lại với cậu!