Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 16

Nam Chức sẽ không bao giờ quên cái sự xấu hổ đỉnh cao chưa từng có này.

Đúng vậy, anh họ “Ngôn”

Nhưng “Ngôn” trong màu sắc cũng là “Ngôn”, “Ngôn” trong Diêm Vương cũng là “Ngôn”, tại sao lại là “Ngôn” này chứ? Mà đã Ngôn rồi lại còn Trạm, nhiều “Trạm” như vậy, tại sao lại…

Nam Chức tức sùi bọt mép bởi hai chữ “Ngôn Trạm” này.

Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cô không có lý do gì để xoay người rời đi cả. Hơn nữa, dù cho bữa cơm này có khó nuốt đến đâu, cô đã đến đây rồi, dù có phải quỳ gối thì cô cũng phải ăn xong nó.

“Mang Mang!”

Tăng Tuyền kích động đứng lên, bước nhanh tới nắm chặt tay Nam Chức, đôi mắt nhìn thế nào cũng đều đẫm lệ.

“Đã hai năm chúng ta không gặp rồi đúng không?” Bà trìu mến xoa xoa khuôn mặt của Nam Chức: “Càng lớn càng xinh đẹp, còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng nữa kìa! Bộ sườn xám này rất hợp với con.”

Nam Chức cố gắng mỉm cười, cho dù nụ cười không đẹp nhưng cô vẫn phải cười.

“Là mắt nhìn của dì tuyệt vời đó ạ.” Cô nói: “Bộ này của dì cũng…”

Tăng Tuyền nói tiếp: “Bộ đồ này của chúng ta chính là trang phục mẹ con!”

Nói xong, bà kéo Nam Chức đi về phía trước, “tiến hành” cuộc gặp gỡ thân thiện 360 độ không góc chết với Ngôn Trạm.

“Nào, để dì giới thiệu với con. Đây là con trai của dì Tuyền, Ngôn Trạm.”

Thật ra Nam Chức muốn nói: Dì không cần phải giới thiệu đâu ạ, chúng cháu đã chạm mặt nhau 800 lần ở thang máy rồi.

Ngôn Trạm nhìn thẳng vào Nam Chức.

Cho tới lúc này, trái tim anh vẫn còn đập mãnh liệt và dữ dội ngay từ khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô.

Là cô.

Thì ra là cô…


Ngôn Trạm liếc nhìn tên đó, một tên khác lập tức chạy ra khỏi phòng riêng ở phía trước.

Người đàn ông đó vội nói: “Ngôn thiếu đừng tức giận! Vương Tân vừa về nước không biết quy củ, lát nữa tôi nhất định sẽ trừng trị cậu ta.”

Tên đàn ông tên Vương Tân kia ngẩn ngơ, trong lòng còn có chút tức giận khi người anh em tốt ngăn cả không cho anh ta “Quan hệ hữu nghị”.

Đây chính là Ngôn Trạm, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh Trân đó! Chỉ cần tùy tiện động ngón tay cũng đủ để gia đình bọn họ ăn cả một năm.

“Cậu mau ngâm miệng lại đi!” Người đàn ông kia kéo Vương Tân rời đi: “Cậu không biết Ngôn thiếu ghét nhất là người khác nhắc đến vị hôn thê sao? Người phụ nữ kia không biết trời cao đất dày, ăn bám, phiền phức.”

“…”

Ăn bám lại còn phiền phức?

Ngôn Trạm hít sâu một hơi, sau đó đi đến phòng riêng ở cuối hành lang.

Lăng Hách đang buôn điện thoại với cô “em gái mưa” mới của mình.

Thấy người tới, anh ta chỉ chỉ vào sofa rồi nhanh chóng kết thúc trận chiến.

“Sao vậy?” Lăng Hách cười nói: “Còn có lúc cậu chủ động nghĩ tới chuyện uống rượu sao?”

Ngôn Trạm đi tới quầy bar, một tay mở nắp chai rượu, rót một ly rồi uống một hơi cạn sạch.

Lăng Hách nhìn thấy bộ dạng “mới mẻ” này của anh liền đi tới dò hỏi.

“Cậu lại làm sao vậy?” Anh ta cười: “Nghe nói cuối cùng cậu cũng gặp được vị hôn thê của mình vào sáng nay. Sao? Kích động rồi à? Cũng đúng, hôn ước của hai người đã được định khi dì Tuyền mang thai, vị hôn thê của cậu đã được quyết định khi cô ấy còn chưa được hoài thai cơ mà.”

Ngôn Trạm siết chặt ly rượu, ánh mắt dần dần mất đi tiêu điểm, chỉ còn tập trung vào ba chữ “Vị hôn thê”

Lăng Hách thấy vậy càng thêm có tinh thần, vội hỏi: “Không thể nào? Chẳng lẽ cậu phát hiện ra vị hôn thê của mình rất tốt sao?”

Ngôn Trạm lại rót rượu, hỏi: “Cô ấy không tốt sao?”

Biểu cảm của Lăng Hách chính là: Mẹ nó, cậu chắc chắn đang trêu tôi.

“Cậu nói đi.” Anh ta vỗ vỗ bàn: “Cậu đã quên mất mình đã từng ‘bỏ rơi’ vị hôn thê của mình như thế nào rồi sao? Hình như tại chính quán bar này, có người nhắc đến một câu, cậu liền nhấc chân bỏ đi, hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào. Còn nói với bọn họ…”

Ngôn Trạm cứng họng, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Lăng Hách tàn nhẫn nhắc lại: “Ai còn muốn gán ghép tôi với người phụ nữ kia, đừng trách tôi không khách sáo.”

“…”

“Cho nên,” Lăng Hách cũng tự rót cho mình đầy một ly: “Đừng nói với tôi rằng cậu có tình cảm với vị hôn thê đó nha. Như vậy quá tự vả mặt rồi đó. Còn nữa, chẳng lẽ cậu đã quên em gái lồng tiếng nhanh như vậy rồi sao? Cái tốc độ có mới nới cũ của cậu sắp đuổi kịp và vượt qua tôi rồi đó.”

“…”

Thật trùng hợp, hai cô là một người.


Tới gần trưa, Lý Tử Lâm yêu cầu Nam Chức đến văn phòng nói chuyện.

“Có một tin tốt và một tin xấu.” Lý Tử Lâm nói: “Lồng tiếng cho Mạnh Hân Dĩnh.”

“!!!”

Mạnh Hân Dĩnh, chính là người đoạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất hạng mục điện ảnh tại các giải thưởng lớn.

Thị trường điện ảnh mấy năm trở lại đây khá ế ẩm, nhưng cô ấy vẫn có thể một mình xưng vương. Gần đây có tin đồn rằng, cô ấy đã tự hạ thấp bản thân quay một bộ phim truyền hình để báo đáp tình nghĩa với đạo diễn Hàn Xuyên năm đó.

Lý Tử Lâm gật đầu: “Đó là sự thật. Nữ chính của《Tinh Ca Truyện》, sẽ sớm khởi quay thôi.”

Nam Chức có chút hồi hộp, xoa xoa tay, hỏi: “Tại sao ảnh hậu lại tìm em để lồng tiếng vậy? Sao có thể!”

“Chuyện này,” Lý Tử Lâm dừng một chút: “Mạnh Hân Dĩnh kiên quyết không cần dùng đến lồng tiếng mà muốn sử dụng giọng nói gốc. Nhưng đạo diễn Hàn cho rằng giọng của cô ấy không phù hợp với phim cổ trang nên đã khăng khăng muốn tìm người lồng tiếng. Sau khi đạo diễn Hàn nghe xong bản demo cô gửi cho ông ấy, em đã được chọn.”

Chung quy thì việc này có liên quan đến bát tự một chút, cũng không chắc là có phải do cô hay không.

Nam Chức mím môi, vỗ vỗ vào ngực mình, bảo đảm: “Sư phụ, em sẽ cố gắng hết sức.”

Sau khi tan làm, Nam Chức xách theo một túi tài liệu về nhà.

Sự phấn khích lúc trước đã giảm bớt một chút, nhưng bây giờ cô cũng không nghĩ tới điều gì khác, chỉ muốn hiểu tường tận về nhân vật này, sau đó nghĩ cách xem nên truyền tải nhân vật này bằng chính giọng nói của mình như thế nào.

Trong lúc chờ thang máy, Nam Chức lướt xem phiên bản số của dữ liệu lưu trên diện thoại, cũng không biết Ngôn Trạm đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào.

Đinh ——

Nam Chức cất điện thoại, ngẩng đầu lên, người đàn ông lập tức rơi vào trong tầm mắt.

“…”

Quái lạ.

Một tuần nay, cô với lão Phật gia gần như thực hiện phương châm “Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy”.

Cô dậy sớm đi ra ngoài, lão Phật gia cũng đi ra ngoài; Cô tan làm về nhà, lão Phật gia cũng không tăng ca; Càng tuyệt vời hơn chính là, buổi tối cô gọi bữa ăn khuya, lão Phật gia cũng rời “cung điện” vào thời điểm đó để đi vứt rác.

Với cái tần suất như vậy, cô thật sự nghi ngờ rằng lão Phật gia đang cử người theo dõi cô.

“Không vào sao?” Ngôn Trạm chặn cửa thang máy, hỏi.

Nam Chức nói “Ồ”, sau đó xách theo túi tài liệu đi vào.

Bên trong thang máy tràn ngập hương thơm của chanh, màn hình nhỏ chiếu rất nhiều , không phải là siêu xe thì cũng là đồ trang sức sang trọng, mô tả một chung cư xa hoa tiêu chuẩn.

“Gần đây rất bận sao?” Ngôn Trạm đột nhiên hỏi.

Nam Chức: “Hả? À, công ty mới giao cho một nhiệm vụ mới.”

Ngôn Trạm gật đầu rồi hỏi lại: “Vừa rồi đang xem nhiệm vụ mới sao?”

“…”

Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì.