Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 11

Buổi chiều, mọi người đi tới khu chơi trò chạy thoát khỏi phòng bí mật.

Khu vực chơi trò chạy thoát khỏi phòng bí mật ở Hải Vân Đỉnh chiếm trọn khu D, gồm năm chủ đề, mỗi chủ đề là một phòng kín lớn được thiết kế đẹp mắt.

“Nam Chức, cô muốn chơi cái nào?”

Nam Chức quan sát,《Calla Lily bay trong gió》trông có vẻ thú vị.

“Tôi cũng muốn thử cái này!” Đinh Đang nói: “Những người khác hình như đều muốn tới《Lời từ biệt trí mạng》. Thôi, càng có ít người thì chúng ta càng chơi vui vẻ hơn. Đi thôi.”

Phòng nghỉ VIP.

“Người anh em à, tôi như vậy còn chưa đủ ý tứ sao?” Lăng Hách nhướng mày: “Ngàn năm mới có một cơ hội như này, cậu phải biết nắm bắt chứ.”

Ngôn Trạm đang phê duyệt dự án, nói một cách thản nhiên: “Cái gì?”

“…”

Cậu giả vờ cái gì!


“…”

Nhịp tim Nam Chức đột ngột tăng lên.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại rồi sờ điện thoại nhưng không thấy đâu.

Khi cổ tay va phải bàn thí nghiệm, cô mới nhớ ra điện thoại đã bị thu lại trước khi bước vào căn phòng bí mật.

Cái gì mà vi phạm quy định! Cái gì mà trừng phạt chứ!

Dù biết rõ xung quanh tối đen như mực nhưng Nam Chức vẫn không dám mở mắt. Cô tiếp tục hít một hơi thật sâu, cổ họng như bị giấy nhám dính vào, khiến cô không thể phát ra được âm thanh

Cô ôm chặt lấy mình từ từ ngồi xổm xuống, co tròn lại thành một quả bóng.

Chịu đựng, chịu đựng một chút sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu.


Nam Chức chống lấy mép bàn để đứng lên, những giọt mồ hôi mịn trên trán nhanh chóng được cô lau đi. Cô thản nhiên nói: “Anh học giỏi Hóa không? Thử điều chế thuốc thử xem.”

Ngôn Trạm liếc nhìn sắc mặt cô, sau đó lấy một viên kẹo bạc hà từ trong túi áo ra đưa cho cô, quay đầu đi nói: “Giải tỏa cảm xúc.”

“… Ồ.”

Với sự hỗ trợ của lão Phật gia, thuốc thử được điều chế trong vòng chưa đầy ba mươi giây, câu đố đã được giải thành công.

Sau khi rời phòng thí nghiệm, Nam Chức quyết đoán đường ai nấy đi với lão Phật gia.

Nhưng khi vừa quay lại, mùi gỗ mộc dường như vẫn còn vương vấn quanh chóp mũi cô. Ngay cả hơi ấm còn sót lại từ lòng bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên gáy cô…

Ba phút ngắn ngủi và bình yên đó giống như một giấc mơ.

Chỉ có kẹo bạc hà trong túi nhắc nhở cô rằng: Ngôn Trạm đã giúp cô một lần.

Nửa tiếng sau, mọi người hầu như đã giải được bí ẩn.

Đinh Đang không thể đồng hành cùng Nam Chức suốt hành trình, cô ấy cảm thấy rất áy náy, liên tục nói rằng cô ấy có mang theo một loại hương liệu rất thơm, buổi tối đi ngâm suối nước nóng thì cùng nhau sử dụng nó.

“À, đúng rồi.” Đinh Đang chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Vừa rồi cô có nhìn thấy hai cô gái ở quầy lễ tân của bộ phận kỹ thuật không?”

Nam Chức: “Tôi không thấy.”

Đinh Đang gãi đầu: “Không thấy sao. Bọn họ có đi qua căn phòng bí mật mà tôi chờ ở đó rồi cũng đi về phía cô. Sao lại không gặp nhau được nhỉ?”

“Lúc đó tôi đã ra ngoài rồi.” Nam Chức nói.

Đinh Đang vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, cười nói: “Chắc là vậy.”

*

Ngày còn lại trôi qua khá nhanh.

Mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Về phần Ngôn Trạm, sau khi rời khỏi căn phòng bí mật đó, Nam Chức chưa từng gặp lại anh, nghe nói anh đã quay trở về vào đêm hôm đó.

*

Cuối tuần qua đi, thứ Hai lại tới như thường lệ.

Linh Khuynh có một buổi nghiên cứu nhóm trong tuần này. Nam Chức đã xin nghỉ và sẽ trở lại L.Z làm việc vào thứ sáu.

Mới chỉ mấy ngày không về Linh Khuynh, mà sau khi trải qua “lễ rửa tội” vào cuối tuần, cô luôn cảm thấy đã rất lâu rồi mới về đây.

Nam Chức quẹt thẻ để vào cửa, nhân viên lễ tân ngồi ở quầy khá là khách sáo và xa cách với cô, coi cô như là khách hàng tới để bàn chuyện làm ăn, chứ không phải là nhân viên.

Cô nghĩ rằng mọi người vốn dĩ cũng chưa quá thân thiết với mình, hơn nữa cô còn tới L.Z làm việc trong suốt thời gian vừa rồi nữa, nên cũng không quá để tâm.

Nhưng đã hai ngày trôi xa, tất cả mọi người đều rất “xa cách” với cô.

Có một lần vào buổi trưa, cô đi tới phòng nghỉ ngơi để rót nước, ba cô gái ở đó đang nói chuyện gì đó, vừa nhìn thấy cô liền không nói nữa, giả vờ như không chuyện gì rồi nhanh chóng rời đi.

Tình trạng này tiếp diễn cho đến sáng thứ tư.

Nam Chức tới nhà ăn để ăn sáng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lý Tử Lâm gần đây đi làm việc ở nước ngoài, cô không có người đi cùng nhưng vẫn tìm một chỗ hai người để ngồi ăn cơm.

Đổng Tình cũng bê khay thức ăn tới, ngồi cách cô không xa.

Xung quanh có rất nhiều người, chỗ ngồi hầu như đều đã bị chiếm hết, Nam Chức chủ động nói: “Tôi cũng ngồi một mình, hay là chúng ta ngồi cùng nhau đi.”

Đổng Tình nhìn cô, cười như không cười rồi xoay người đi đến một bàn khác, từ chối lời mời một cách rõ ràng không thể rõ ràng hơn.

“…”

Cô đắc tội gì với cô ta sao?

Những hành động “kỳ quái” liên tiếp xảy ra khiến Nam Chức rất khó chịu.

Buổi trưa, cô không đi ăn cơm, nằm ở trên bàn xem tài liệu mà Lý Tử Lâm gửi cho cô.

Tiểu Bạch quay lại lấy đồ, thấy cô u sầu như vậy, lo lắng hỏi: “Nam Chức, cô không được khỏe sao? Trong ngăn kéo của tôi có thuốc, cô xem có thứ gì có thể dùng được không.”

“Cảm ơn cô.” Nam Chức mỉm cười: “Chỉ là tôi không muốn ăn thôi, không sao đâu.”

Tiểu Bạch nắm chặt thẻ ăn cơm, đứng cạnh bàn làm việc không nhúc nhích, muốn nói gì đó lại thôi.

Nam Chức ngồi dậy, hỏi: “Cô không tìm thấy đồ sao? Để tôi giúp cô. Là thứ gì vậy?”

“…”

Thật là một chị gái tốt bụng, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy.

Tục ngữ có câu: Sắc đẹp là công lý, nhân phẩm là trung thành.

Cô ấy không thể giả vờ câm điếc được.

“Nam Chức, cô đi với tôi.” Tiểu Bạch kéo cô đứng dậy.

Hai người đi tới phòng nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch khóa cửa lại: “Có phải cô thấy gần đây mọi người đối xử với cô rất kỳ quái đúng không?”

Nam Chức nhớ tới thái độ của Đổng Tình lúc buổi sáng, quả thực là rất khó hiểu, gật đầu nói: “Không tốt lắm.”

“Đó là bởi vì mọi người đang bàn tán về tin đồn của cô.”

“Bàn tán về tin đồn của tôi? Tin đồn gì?”

“Chính là…” Tiểu Bạch gãi gãi cổ, giọng nói ngày càng nhỏ đi: “Là chuyện cô theo đuổi giám đốc kỹ thuật của L.Z.”

“Ai? Theo đuổi ai cơ?”

Gió mạnh quá, cô không nghe thấy rõ.

“Giám đốc kỹ thuật, L.Z.”

“…”

Cô chắc chắn bị điên hay muốn làm công công mới theo đuổi lão Phật gia!

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Nhị Cẩu: Ai!!! Tại sao lại… Lan truyền tin đồn.