Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
Chương 92: Ảo mộng nhân gian 01
Mộ Lâm Giang quan sát Diệp Vân Chu từ trên xuống dưới mấy lượt, hắn thừa nhận quả thực Diệp Vân Chu có tí tài lanh… tài trí thông tuệ bàng môn tà đạo. Nhưng chính vì như thế, chưa bàn đến việc Diệp Vân Chu có thể thuyết phục mọi người hay không, đến bản thân hắn còn thấy để y nắm quyền ở Tịch Tiêu cung sẽ rất dễ dẫn cái cung này phi nước đại theo hướng tà phái, một đi không trở lại.
Mộ Lâm Giang uyển chuyển vòng vo: “Nếu ngươi chuyên tâm tu luyện, học chăm đọc nhiều, trong vòng một giáp (60 năm) tu đến Nguyên Anh, thì chức đường chủ các thành chi nhánh của Tịch Tiêu cung chắc chắn sẽ có chỗ của ngươi, chức điện chủ rồi cũng dễ như trở bàn tay. Các tình huống phải đích thân văn chức trong Tịch Tiêu cung ra tay đã ít lại càng ít, dù tu vi có hơi yếu cũng không bị với.”
“Ừm, cảm ơn cung chủ đã chỉ giáo ta.” Diệp Vân Chu nhịn cười chắp tay.
“Khụ, ta cho rằng ngươi hẳn không thích các quy củ gò bó.” Mộ Lâm Giang nắm tay che bên miệng, “Ngày nào cũng bảo ngươi phải bức bối trong Túc Tiêu điện, ngươi có muốn không?”
“Ngươi không muốn à?” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa hỏi lại, “Nếu ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, biết đâu sẽ không có cơ hội làm chuyện nguy hiểm.”
“Có mạo hiểm hay không là do quyết định của ngươi, ta không thể cưỡng ép bó buộc ngươi được.” Mộ Lâm Giang ngán ngẩm nói, “Nếu ta cần ngươi làm gì, chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hết cách mà.”
Diệp Vân Chu vỗ vai hắn: “Không cần dè dặt như thế, ta vẫn rất rộng lượng với ngươi.”
“Ta rất nghi ngờ nãy ngươi muốn dụ ta cắn câu.” Mộ Lâm Giang liếc xéo y.
“Đâu có, ngươi nghĩ quá rồi.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm dịch mắt, ngẩng đầu nhìn trời, “Hình như trời sắp mưa.”
Mộ Lâm Giang không muốn quay lại nhanh như thế, chỉ về phía trước: “Bên kia có một cây cầu đá, ra đó tránh mưa không?”
Diệp Vân Chu nghĩ bụng tránh mưa kiểu gì. Y theo Mộ Lâm Giang vòng tới vòng lui vào một khu rừng, trên đất có mấy con lạch không sâu, nước đã cạn, một cây cầu hình vòm xếp từ đá vụn nối hai bên bờ, sườn cầu mọc chi chít rêu xanh, dây leo rủ xuống, nửa chắn nửa che gầm cầu trong bóng.
Hạt mưa dần dày lên, Mộ Lâm Giang thu dù nhảy xuống ven sông, vẫy tay với Diệp Vân Chu, rồi tiên phong vén ra một đám dây leo chui vào gầm cầu. Diệp Vân Chu trù trừ một lát, nhấc tay áo che trên đỉnh đầu, ngần ngại theo vào.
“Ngươi làm thế nào phát hiện chỗ này thế? Hai ngày nay ngươi đi du xuân à?” Diệp Vân Chu mất tự nhiên đứng dưới vòm cầu. Không gian không lớn, chỗ cao nhất cũng chỉ đủ cho y đứng thẳng. Âm vọng từ hạt mưa mang một cảm giác kì ảo độc đáo, một tia sáng âm u len qua đám dây, thùy mị như một dải lụa mỏng bằng sương.
“Vốn định chờ ngươi tới tìm ta rồi dẫn ngươi đi xem một tảng đá quái dị được điêu khá sắc sảo, chẳng qua ngươi mãi không tới.” Mộ Lâm Giang ngồi sang một bên, hất hàm chỉ về hướng mục tiêu, “Ở ngay trong rừng đằng kia.”
Diệp Vân Chu nhất thời dở khóc dở cười, đi qua lót vạt áo Mộ Lâm Giang ngồi xuống cùng hắn: “Kiểu hẹn hò khơi niềm vui này của ngươi già thật đấy.”
“Vậy người trẻ bây giờ thích gì, làm chút chuyện thú vị nơi màn trời chiếu đất à?” Mộ Lâm Giang cười đùa nói.
“… Thật ra cũng không cần cách tân nhiều đến thế.” Diệp Vân Chu nín bặt.
Mộ Lâm Giang: Ta yên tâm cái củ cải.
Shikki: Quá khứ của kẻ phản diện.
Mộ Lâm Giang uyển chuyển vòng vo: “Nếu ngươi chuyên tâm tu luyện, học chăm đọc nhiều, trong vòng một giáp (60 năm) tu đến Nguyên Anh, thì chức đường chủ các thành chi nhánh của Tịch Tiêu cung chắc chắn sẽ có chỗ của ngươi, chức điện chủ rồi cũng dễ như trở bàn tay. Các tình huống phải đích thân văn chức trong Tịch Tiêu cung ra tay đã ít lại càng ít, dù tu vi có hơi yếu cũng không bị với.”
“Ừm, cảm ơn cung chủ đã chỉ giáo ta.” Diệp Vân Chu nhịn cười chắp tay.
“Khụ, ta cho rằng ngươi hẳn không thích các quy củ gò bó.” Mộ Lâm Giang nắm tay che bên miệng, “Ngày nào cũng bảo ngươi phải bức bối trong Túc Tiêu điện, ngươi có muốn không?”
“Ngươi không muốn à?” Diệp Vân Chu ý tứ sâu xa hỏi lại, “Nếu ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi, biết đâu sẽ không có cơ hội làm chuyện nguy hiểm.”
“Có mạo hiểm hay không là do quyết định của ngươi, ta không thể cưỡng ép bó buộc ngươi được.” Mộ Lâm Giang ngán ngẩm nói, “Nếu ta cần ngươi làm gì, chỉ sợ kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại, hết cách mà.”
Diệp Vân Chu vỗ vai hắn: “Không cần dè dặt như thế, ta vẫn rất rộng lượng với ngươi.”
“Ta rất nghi ngờ nãy ngươi muốn dụ ta cắn câu.” Mộ Lâm Giang liếc xéo y.
“Đâu có, ngươi nghĩ quá rồi.” Diệp Vân Chu cười tủm tỉm dịch mắt, ngẩng đầu nhìn trời, “Hình như trời sắp mưa.”
Mộ Lâm Giang không muốn quay lại nhanh như thế, chỉ về phía trước: “Bên kia có một cây cầu đá, ra đó tránh mưa không?”
Diệp Vân Chu nghĩ bụng tránh mưa kiểu gì. Y theo Mộ Lâm Giang vòng tới vòng lui vào một khu rừng, trên đất có mấy con lạch không sâu, nước đã cạn, một cây cầu hình vòm xếp từ đá vụn nối hai bên bờ, sườn cầu mọc chi chít rêu xanh, dây leo rủ xuống, nửa chắn nửa che gầm cầu trong bóng.
Hạt mưa dần dày lên, Mộ Lâm Giang thu dù nhảy xuống ven sông, vẫy tay với Diệp Vân Chu, rồi tiên phong vén ra một đám dây leo chui vào gầm cầu. Diệp Vân Chu trù trừ một lát, nhấc tay áo che trên đỉnh đầu, ngần ngại theo vào.
“Ngươi làm thế nào phát hiện chỗ này thế? Hai ngày nay ngươi đi du xuân à?” Diệp Vân Chu mất tự nhiên đứng dưới vòm cầu. Không gian không lớn, chỗ cao nhất cũng chỉ đủ cho y đứng thẳng. Âm vọng từ hạt mưa mang một cảm giác kì ảo độc đáo, một tia sáng âm u len qua đám dây, thùy mị như một dải lụa mỏng bằng sương.
“Vốn định chờ ngươi tới tìm ta rồi dẫn ngươi đi xem một tảng đá quái dị được điêu khá sắc sảo, chẳng qua ngươi mãi không tới.” Mộ Lâm Giang ngồi sang một bên, hất hàm chỉ về hướng mục tiêu, “Ở ngay trong rừng đằng kia.”
Diệp Vân Chu nhất thời dở khóc dở cười, đi qua lót vạt áo Mộ Lâm Giang ngồi xuống cùng hắn: “Kiểu hẹn hò khơi niềm vui này của ngươi già thật đấy.”
“Vậy người trẻ bây giờ thích gì, làm chút chuyện thú vị nơi màn trời chiếu đất à?” Mộ Lâm Giang cười đùa nói.
“… Thật ra cũng không cần cách tân nhiều đến thế.” Diệp Vân Chu nín bặt.
Mộ Lâm Giang: Ta yên tâm cái củ cải.
Shikki: Quá khứ của kẻ phản diện.