Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 90: Kình lôi sơn 04

Thương Mân giới mênh mông rộng lớn, số môn phái ở từng vùng cũng đông đảo, có ối người có thể xưng mình là chưởng môn, nhưng ít ai được như U Minh các Nam Cương – một thế lực cường hãn uy chấn một phương, cổ độc nhiều vô kể, các chủ Ngục Tà Tôn thì dù có cùng là tu giả Đại Thừa cũng không ai muốn đấu với hắn.

Diệp Vân Chu từng xem không ít tư liệu về các vùng của Thương Mân giới. Về phía Tây Mặc Ảnh đô, cách đại dương là hàng xóm Tu Chân cảnh lãnh thổ bát ngát, phía Nam Tu Chân cảnh thì tiếp giáp với Nam Cương. Tứ đại tiên môn Tu Chân cảnh đều tự xưng mình là chính đạo, tất nhiên khinh thường Nam Cương thiện dùng cổ độc. Y nghe vậy bèn dịch đến bên Mộ Lâm Giang, dâng lên mấy phần thích thú, hiếu kì hỏi: “U Minh các chủ là người thế nào, thực sự tàn nhẫn vô tình như đồn đãi? Từ ví dụ về thanh danh bị bôi bẩn của ngươi, hiện tại ta rất hoài nghi tính chân thật của lời đồn.”

Mộ Lâm Giang nổi lên một chút cảnh giác trong lòng, nghiêm túc đến lạ cảnh cáo y: “Đừng có chủ ý nguy hiểm gì. Nếu đối với ta tin đồn đều là phóng đại, thì hắn thực chất còn hơn lời đồn, ăn thật làm thật đứng đầu tà phái. Cả Thương Mân giới đều biết hắn đã hành hạ đến chết tiền các chủ để soán vị, nhưng đến nay hắn vẫn bình an vô sự giữa một đám sài lang nhăm nhe như chết đói thế, đủ để thấy rõ sức mạnh và thủ đoạn của hắn.”

“Ta còn chưa nói muốn đến Nam Cương mà sao đã làm ngươi sợ trước rồi.” Diệp Vân Chu ngồi bên mép giường, ngửa đầu vươn tay vuốt phẳng vạt áo cho hắn, nhét vào đai lưng, rồi bỗng đề nghị: “Bao giờ diệt trừ Yểm Ma Chủ xong thì tìm một nơi cách xa tam đô nghỉ phép, thế nào?”

“Lạ thật, ngươi vậy mà không bắt ta về ngay để xử lí công vụ.” Mộ Lâm Giang vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, “Xem ra Diệp công tử vẫn còn chút lương tâm đấy.”

“Làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, nghỉ ngơi là để làm việc hiệu quả cao hơn.” Diệp Vân Chu híp mắt nhắc nhở.


Mộ cung chủ: Tự dưng thấy mắc ói là thế nào o((⊙﹏⊙))o
Shikki: Nhỉ anh Jang nhỉ, mắc cỡ vãi 2 ạ