Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 88: Kình lôi sơn 02

Khi Diệp Vân Chu nghiêm túc, mỗi câu của y đều mang theo sức cương quyết bất di bất dịch, Mộ Lâm Giang không hỏi y có kế hoạch gì để tìm Ưng Hiên Dương lấy Vĩnh Trú Đăng về mà chỉ gật đầu, tay đáp trên vai Diệp Vân Chu, vỗ nhẹ hai cái: “Ta đi điều tức trước, rồi tìm Y Vô Hoạn sau.”

Phù Tinh chân nhân nửa quỳ bên cạnh Hà Tự Phi, xem qua mạch thấy gã chưa bị thương mà chỉ mê man, hắn lần lữa một chặp, rồi bèn thử đỡ người dậy, hít sâu cõng lên lưng.

Diệp Vân Chu đỡ hờ Mộ Lâm Giang lên bậc thang. Phù Tinh chân nhân dõi ánh nhìn phức tạp mà chăm chú theo Mộ Lâm Giang vào nhà, sau đó nói với Diệp Vân Chu: “Ta đi thu xếp cho Tự Phi trước. Tàn hồn của Yểm Ma Chủ cũng dính nước mưa, ta vẫn có thể truy vết được một chút hơi nước, phòng khi có chuyện xảy ra, ta cũng sẽ xuất phát cùng Hoắc thành chủ hợp lực truy kích gã.”

“Ngươi cõng được gã?” Giờ Diệp Vân Chu quá lười treo nụ cười lễ phép trên mặt, ngữ khí xa cách lãnh đạm, “So với miễn cưỡng như thế, chẳng bằng chuyện nhỏ này ta làm thay ngươi, ngươi tranh thủ từng phút từng giây mà đuổi theo Yểm Ma Chủ, thêm người thêm phần thắng.”

“… Tự Phi còn đang hôn mê, ta vẫn ổn. Có lẽ Minh Đồng làm ta nhớ tới quá nhiều chuyện, giờ ngược lại chai lì rồi.” Phù Tinh chân nhân cười khổ, “Con đi chăm sóc Mộ cung chủ đi, cảm xúc hắn không ổn, tốt nhất con nên ở bên cạnh hắn.”

“Hắn không phải người yếu đuối.” Diệp Vân Chu ngoài miệng nói năng lí trí, gật đầu với Phù Tinh chân nhân, “Ngươi là một sư phụ tốt, có duyên gặp lại.”

Phù Tinh chân nhân trong kinh ngạc để lộ chút mừng rỡ, trịnh trọng trả lời: “Vân Chu, con cũng bảo trọng.”

Mộ Lâm Giang ngồi trên giường phòng ngủ nhắm mắt vận linh lực hòa tan dược tính. Lúc Diệp Vân Chu gọi lại hắn đã là nghìn cân treo sợi tóc, nếu không dù hắn giải quyết được tàn hồn này giành lại Trường Sinh Hỏa, cũng sẽ bị vết thương cũ phản phệ khiến Y Vô Hoạn dã tràng xe cát, liệu còn đủ sức mạnh dành tháo bỏ phong ấn hay không cũng khó nói trước được.

Hắn nghe thấy tiếng Diệp Vân Chu vào cửa, nhưng linh mạch vẫn còn đau âm ỷ, làm cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều uể oải, nên bèn không lên tiếng.

“Ta hạ vài mệnh lệnh, chắc sẽ không làm trễ nải việc chữa thương của ngươi chứ.” Diệp Vân Chu kéo ghế dựa sang ngồi bên mép giường, xoay chiếc nhẫn trên tay.

“Ừm.” Mộ Lâm Giang không mở miệng, từ cổ họng phát ra một tiếng trả lời khàn khàn.


Diệp công tử: Thấy ngươi hào hoa phong nhã chưa, từng này tuổi rồi còn chuunibyou.

Mộ cung chủ: Buồn cười không, học ngươi đấy, xấu hổ đi.

Diệp công tử: Ngươi muốn chết à, ngươi có bệnh không!

Gần đây chẳng có bình luận gì, vô cùng quạnh hiu. Tuy tôi rất lải nhải, nhưng vẫn mặt dày mày dạn xin vài bình luận, được phát một chút lì xì góp vui với các thiên sứ nhỏ mới khai giảng _(:з” ∠)_
Shikki: Đây là lời tác giả nha, còn tôi thì chỉ xin tí comment thôi (^人^)

P/s: Mà nhắc lại cho mọi người nhớ, hai lão này mới quen nhau hai tháng thôi á, đọc đoạn sến súa nó cứ thế nào =)))