Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 84: Trường sinh hỏa 06

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại trừ tưởng tượng dựa theo nguyên tác và những gì Tĩnh Vi môn tuyên giáo, đây là lần đầu tiên Diệp Vân Chu nhìn thấy toàn cảnh Tĩnh Vi môn.

Núi non trùng điệp, sương khói lượn lờ, đình đài lầu các chi chít như sao trời, xa xa tiếng chuông chập chùng vang vọng, khiến một đàn chim giật mình bay lên từ khu rừng xanh biếc.

Tiếng chuông báo hiệu giờ tan học buổi chiều. Diệp Vân Chu bước lên bậc thang dốc đứng dưới chân núi, đi lên theo đường núi quanh co. Mây mù chảy xuôi bao lấy y, chẳng bao lâu đã dày đến độ không trông rõ phía trước.

Diệp Vân Chu thấy vậy bèn dừng bước. Những vật tùy thân từ Tĩnh Vi môn của y đều đã bị tạm giữ ở Tịch Tiêu cung, xem ra mê trận hộ sơn không nhận ra y.

Y ngẫm nghĩ, hít sâu, dùng âm thanh địa chấn gọi cửa: “Ta là Diệp Vân Chu! Ta quên mang lệnh bài, sư huynh tỷ phụ trách giữ cửa châm trước một chút được không?”

Báo cái tên này ra quả nhiên có tác dụng, chỉ phút chốc màn sương đã tiêu tán. Diệp Vân Chu ngẩng đầu, chỉ thấy hai tia sáng bay vút từ giữa sườn núi đến.

“Tiểu sư đệ à, đệ đã về rồi!” Một thiếu niên mặt non choẹt mặc đồng phục đệ tử nhiệt tình nhảy xuống từ phi kiếm, chộp lấy vai Diệp Vân Chu hưng phấn không dứt, “Chúng ta nghe bảo đệ đi làm đại sự, nhưng xung quanh toàn nói không kĩ lại còn giở giọng trịch thượng, đệ mau nói cho chúng ta chuyện gì đã xảy ra? Đệ còn gặp thành chủ? Thành chủ có uy phong như trên ảnh mây không? Cung chủ Tịch Tiêu cung có phải mặt xanh nanh vàng gớm như ác quỷ không? Đệ có bị hắn dọa không?”

Một sư huynh khác chín chắn hơn một ít kéo tên kia ra, nhưng trong mắt không không giấu nổi tò mò.


Mộ cung chủ: Ông lão nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm.jpg



Mộ cung chủ: Hồi thiếu niên chuunibyou không biết điểm dừng, đến già nhớ lại sởn hết cả gai ốc